“Gào!” Trong lúc Trần Ngư còn sững sờ,
chuông chiêu hồn không thể cản được sát khí của cương thi ngưng tụ ở đầu thương, bị một thương đâm thủng, hóa thành bình thường rớt xuống đất.
Cương thi đã thoát khỏi trói buộc, quơ trường thương, một đầu thương đâm về phía trước vào Trần Ngư, Trần Ngư nhanh chóng lùi lại, la bàn trên
không trung bay về tạo thành khiên chắn trước người Trần Ngư.
Làm sao bây giờ?
Chuông chiêu hồn không trói được cương thi, coi như la bàn có thể cố
gắng ngăn cản sự tấn công của cương thi để cho cô rời khỏi nơi này,
nhưng như thế thì cô không thể lấy được Linh Khí.
Xem ra chỉ có thể rời khỏi đây trước, sau đó về kêu ông lão cùng đến bắt cương thi.
Trần Ngư đã quyết định, xoay người định theo đường cũ trở về, nhưng khi
cô chạy đến dưới cửa động, chứng kiến cửa động cao khoảng tám mét ở trên đầu, nhịn không được mà chửi tục.
Mẹ nó, không có la bàn hỗ trợ, sao cô có thể ra được!
“Keng!”
La bàn bị trường thương của cương thi đánh bay, đập vào vách đá sau lưng Trần Ngư, theo sát đó, một thương của cương thi cũng đâm tới, Trần Ngư
thấp người lăn một vòng né tránh.
“Gào!” Cương thi xoay người, một đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm
chằm Trần Ngư, tay trái giơ lên không trung nắm một cái, trường thương
đang cắm trong vách đá nhanh như chớp bay trở lại tay cương thi.
“Mi cũng biết lấy đồ vật cách không sao?” Trần Ngư trợn mắt há mồm, tay phải ra chiêu, la bàn lại lần nữa bay về phía cương thi.
Bỗng nhiên, nguồn ánh sáng bảy màu bao phủ cả người Trần Ngư, Trần Ngư
cảm giác vai phải của mình nhói lên, cô quay đầu nhìn mới phát hiện trên vai phải của cô từ khi nào đã có một vết thương đang bốc khí đen thui.
Chắc là vừa rồi tránh trường thương mà bị xoẹt qua.
Ánh sáng bảy màu của trâm Thanh Linh làm sạch sát khí trên vết thương
của Trần Ngư, nhưng cương thi không có trâm Thanh Linh kiềm chế thì sức
mạnh còn khủng khiếp, ánh sáng trên la bàn càng ngày càng yếu chứng minh nó sắp không cản được sự tấn công của cương thi nữa rồi.
Mẹ nó, cô ở bên ngoài bắt nhiều ác ma, cương thi như thế mà không bị làm sao, đừng có nói là cô sẽ chết ngay ở nhà tổ của mình, nếu thế thì thật mất mặt với ma quỷ có được không.
Trần Ngư nhìn quanh xem có thể có vật gì dùng để tấn công cương thi
không, tìm tới tìm lui cũng chỉ có cây trâm Thanh Linh trên đỉnh đầu.
Trần Ngư ngẩng đầu nhìn trâm Thanh Linh đang lơ lửng trong không trung,
một vệt sáng bỗng nhiên lướt qua mắt Trần Ngư.
Cô xoay người, ngón tay khẽ nhúc nhích, rút la bàn về.
Không có la bàn cản trở, cương thi đâm một thương thẳng về phía Trần Ngư.
“Keng!”
Ánh sáng la bàn phát sáng rực, bay đến trước mặt Trần Ngư dùng hết linh
khí trong la bàn tạo thành màn chắn ngăn cản sự tấn công này của cương
thi. Dường như cương thi cũng nhận ra la bàn không còn chống đỡ được bao lâu, định một thương xuyên qua màn chắn đâm người phụ nữ đáng ghét ở
đằng sau kia.
Đúng lúc rồi!
Tay phải Trần Ngư khẽ động, trâm Thanh Linh đang lơ lửng trên đầu Trần
Ngư bỗng hóa thành một dải ánh sáng, bay thẳng về phía trán cương thi.
“Gào!”
“Loảng xoảng!”
Trâm Thanh Linh xuyên qua ấn đường của cương thi qua gáy, theo đó là
tiếng gào thét thê thảm của cương thi, thân thể khổng lồ của nó quỳ rạp
xuống đất. Một tay nó chống đất, một tay vươn về phía Trần Ngư, dường
như cho đến chết cũng không muốn buông tha người phụ nữ trước mắt này.
Trần Ngư dán sát vào vách hang đá, một tay nắm lấy la bàn, thở hổn hển
nhìn cương thi dưới ánh sáng bảy màu hóa thành tro bụi, không còn vết
tích gì nữa.
Cho đến khi cương thi đã hoàn toàn tan biến, Trần Ngư mới thở dài một
hơi, đưa tay triệu hồi trâm Thanh Linh về. Trần Ngư đặt trâm Thanh Linh
trong lòng bàn tay, giơ lên quan sát tỉ mỉ, đối với hành động lúc nãy
của mình vô cùng khó hiểu.
Lúc đó sao cô có thể chắc chắn là trâm Thanh Linh có thể giết chết cương thi được chứ?
Vì sao cô có thể biết được phương pháp điều khiển trâm Thanh Linh?
Trần Ngư cảm thấy, sau khi cô rời khỏi đây nhất định phải nói chuyện với ông lão nhà cô mới được, gần đây trong đầu cô vô duyên vô cớ xuất hiện
những ý tưởng, hình ảnh lạ lùng, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết là
cô có bị hồn xuyên hay không nữa.
Trần Ngư đứng lên, cất la bàn và trâm Thanh Linh, rồi lại nhặt chuông chiêu hồn lên, một lần nữa bước vào trong cửa đá.
Trong cửa đá, trên vách hang gắn hai viên dạ minh châu rất lớn, ánh sáng yếu ớt chính là từ hai viên minh châu này tỏa ra. Trần Ngư dựa theo ánh sáng yếu ớt nhìn bốn phía, sau đó thấy một cái bàn thờ không lớn lắm.
Trần Ngư đi tới, phát hiện trên mặt để một cái hộp gỗ kín. Trần Ngư đang do dự không biết làm thế nào mới mở được hộp này ra thì khoảng khắc cô
chạm vào nó, chiếc hộp tự động mở ra để lộ bên trong một mảnh vải lụa
cũ.
Tuy mảnh lụa đã cũ nát nhưng những chữ viết trên nó thì vô cùng rõ ràng, Trần Ngư rọi đèn pin vào đọc hàng chữ.
[Huyền Minh Tịnh Sát Quyết]
(Trên thế gian có hàng nghìn hàng vạn loại sát khí, trong đó huyền sát là nhất, nhưng huyền sát cũng có thể phá giải …)
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng thanh niên Ngô bị sư phụ hố (gài bẫy) một lần rồi một lần, thực sự không nhịn được nữa, chạy đến lý luận.
Chàng thanh niên Ngô: Sư phụ, sau này khi con và cô nương ở chung, ngài đừng xuất hiện có được không?
Sư phụ: Thằng nhóc con còn chưa kết hôn đâu, con có ý định xấu xa gì đó?
Chàng thanh niên Ngô: Sư phụ, ngài nói bậy không!
Sư phụ: Trai đơn gái chiếc, trong thế giới hai người, tất cả mọi người
đều là đàn ông, con tưởng ta không biết ý nghĩ của con sao?
Chàng thanh niên Ngô cảm thấy sư phụ sỉ nhục tình yêu thuần khiết của
mình, tức giận mà bước lên trước, định đánh nhau với sư phụ.
Một trận bốp bốp xảy ra, chàng thanh niên Ngô bị đánh thành chó.
Sư phụ đau lòng nghĩ thầm: Đều do vi sư, chỉ chăm chú dạy con bắt ma mà quên dạy con làm người như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com