Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào – Chương 128: Phượng Lạc – Botruyen

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 128: Phượng Lạc

(Hồn phách không tiêu tan, hài cốt không
thể đổi, sau khi chết có thể hóa cương, cương tu luyện thành yêu, có thể hóa thành Bạt. Bạt là dị vật trong trời đất, tránh được Thiên Đạo (lẽ
trời) ba lần.)

Tránh được Thiên Đạo ba lần, có ý gì? Trần Ngư tiếp tục đọc.

(Bạt có huyền sát, huyền sát không thể thay đổi, chỉ có thể phong ấn,
không làm cho Bạt chết. Nhưng khi Bạt xuất thế, thiên hạ gặp hạn lớn.)

Nói cách khác, vì huyền sát khó hóa giải, Thiên Đạo lại tha cho nó ba
lần không chết cho nên Bạt chỉ có thể phong ấn. Nhưng mỗi lần phong ấn
bị phá giải, Bạt xuất thế thì thiên hạ sẽ đại hạn, cho đến khi nó lại bị phong ấn lần nữa.

(Tổ sư môn phái ta đã khổ tâm nghiên cứu, tìm ra phương pháp bí quyết có thể tinh lọc huyền sát, giết Hạn Bạt.)

‘Trâu’ dữ vậy sao? Trần Ngư không kịp chờ mà tiếp tục đọc.

(Cần một người có công đức lớn, thấy thân dẫn độ sát khí.)

Cái quỷ gì vậy? Nghĩa là muốn tiêu diệt Hạn Bạt thì nhất định phải có
một Thiên Sư có công đức lớn cùng chết (đồng quy vu tận) với Hạn Bạt
sao, hi sinh chính mình để cứu thiên hạ, loại công pháp này không thấy
ngại hay sao mà còn truyền lại cho đời sau? Trần Ngư giật giật khóe
miệng, để lại mảnh lụa vào trong hộp, sau đó tiếp tục tìm Linh Khí trong phòng.

Nhưng mà tìm hồi lâu, trong gian phòng không còn bất cứ vật gì mà có khả năng xem là Linh Khí. Trần Ngư cau mày, suy tư hồi lâu, lúc này mới nhớ đến cây trường thường mà cương thi đeo trên vai. Trần Ngư chạy ra khỏi
phòng, trong đám tro bụi nhặt cây thương lên.

Trên trường thương vẫn còn bám sát khí của cương thi, Trần Ngư rót linh
lực vào, nhưng linh lực đi vào không cắn nuốt sát khí lưu lại trên cây
thương, mà hai loại khí cùng tồn tại không xung đột gì với nhau.

Quả nhiên là Linh Khí.

Trần Ngư vui mừng khấp khởi vác trường thương ra sau lưng, đang muốn leo lên cửa hang thì nghĩ sao lại quay trở lại hang đá, lấy hộp gỗ và áo
giáp của cương thi mang đi.

Về phần mấy viên dạ minh châu trên vách hang, Trần Ngư suy nghĩ, dù gì
cũng là tài sản đồ vật của môn phái nhà mình, cô còn chưa nghèo đến nỗi
phải lấy đồ nhà mang đi bán, vì thế mới không cạy xuống mang đi.

Bởi vì áo giáp quá nặng, Trần Ngư chia làm hai lần, đạp lên la bàn đang
lượn vòng rồi nhảy lên mặt đất. Nghĩ đến đã muộn như thế này, đường cáp
treo chắc là đã đóng cửa, Trần Ngư tha mấy đồ áo giáp, thương vào hang
đá cất giữ pháp khí của môn phái, chuẩn bị buổi tối nay sẽ ở trong đó,
sáng mai rồi rời đi.

==

Mà bởi vì Trần Ngư vẫn không xuất hiện, Lục Ninh và mấy người Lương
Quang vẫn luôn chờ ở cửa cáp treo nơi khe núi, vẻ mặt lo lắng nhìn lên
đỉnh núi. Dường như chỉ cần nhìn như vậy là sẽ có kỳ tích xảy ra.

“Anh Lục Ninh, chúng ta về trước đi.” Nghiêm Hân nhịn không được nói
“Ngay cả ông nội của cậu ta cũng nói cậu ta không xảy ra chuyện gì mà.”

Lúc trước, Lục Ninh và mấy người Lương Quang sau khi xác nhận Trần Ngư
vẫn chưa từ kết giới ra ngoài thì vô cùng nôn nóng, trước tiên liền chạy đến khách sạn tìm ông Ngô, nói cho ông biết chuyện Trần Ngư vẫn chưa ra ngoài.

Lúc ấy ông Ngô nghe xong chỉ nhíu mày kinh ngạc, hiển nhiên là không để
trong lòng, cũng tốt bụng an ủi bọn họ “Yên tâm đi, con nhóc đó không
chết được đâu. Các cháu vừa thi đấu xong, vẫn nên về nhà nghỉ sớm đi.”

Nói xong chính ông quay trở lại phòng xem TV.

Lục Ninh thấy thái độ của ông Ngô thì không thể hiểu được nhưng không
thể có ý kiến gì với người lớn, đành phải quay trở lại khe núi, canh giữ bên ngoài kết giới.

“Hân Nhi, nếu em mệt thì em đi về trước đi.” Lục Ninh không quay đầu nói với Nghiêm Hân.

“Nhưng mà …” Nghiêm Hân còn muốn nói gì đó thì bị Nghiêm Uy kéo tay lại.

“Anh, anh làm gì vậy?” Nghiêm Hân bĩu môi hỏi.

“Hân Nhi, đến lúc nào thì em mới hiểu chuyện đây?” Vẻ mặt Nghiêm Uy vô cùng bất đắc dĩ.

“Em thì làm sao?” Nghiêm Hân thấy anh trai nói mình thì vô cùng bất mãn.

“Trần Ngư là ân nhân cứu mạng của dì Lâm, cô ấy ở trong lòng Lục Ninh không giống với người khác.”

Nghiêm Hân cũng biết Trần Ngư rất đặc biệt với Lục Ninh nên mới khó chịu “Nhưng mà rõ ràng ông nội cậu ta đã nói cậu ta không có việc gì. Mà lúc trước anh Lục Ninh ở trong kết giới đã mất rất nhiều linh lực, em chỉ
muốn anh ấy về nhà nghỉ ngơi sớm thôi mà.”

“Hân Nhi, mặc dù chúng ta quen biết với Lục Ninh từ nhỏ, nhưng em cũng
nên hiểu vị trí của mình đi.” Lần đầu tiên Nghiêm Uy nói em gái nặng nề
như vậy “Anh biết em thích Lục Ninh, không nói đến chuyện cậu ấy có
thích em hay không nhưng em cũng không nên nhúng tay vào chuyện của cậu
ấy.”

“Anh …” Nghiêm Hân không thể tin nhìn anh trai.

“Trong lòng anh, em gái anh là một cô gái rất đáng yêu, anh không hi vọng cô ấy trở nên ương bướng, không hiểu chuyện.”

“Anh, em …”

“Chúng ta ở đây cũng không làm gì, để anh đưa em về.” Nghiêm Uy nói
xong, không để ý đến Nghiêm Hân mà xoay người qua chỗ Lục Ninh nói “Lục
Ninh, anh đưa Hân Nhi về trước. Có tin tức gì của Trần đạo hữu thì nhắn
tin cho anh.”

“Dạ.” Lục Ninh gật đầu.

Nghiêm Uy nói xong, bất đắc dĩ lôi em gái đi lên cáp treo xuống núi.

Còn ba người Lương Quang thấy Trần Ngư mãi không xuất hiện, Lương Quang
nhịn không được hỏi Tần Quan Hải “Quan Hải, lúc mà em cảm ứng được pháp
khí thì có cảm ứng được nguy hiểm gì không?”

“Lúc đó thời gian quá ít, em chỉ cảm ứng được pháp khí thôi.”

“Tu vi của Trần đạo hữu lợi hại như vậy, chắc là không có việc gì đâu.”
Cùng đi với Trần Ngư một ngày trong kết giới, tu vi của cô như thế nào,
Thiệu Kỳ coi như là đã hiểu biết sâu sắc.

Bốn người không nói gì nữa, tìm một tảng đá ngồi xuống, yên tĩnh chờ
đợi, cho đến khi mặt trời xuất hiện ở đằng Đông, bỗng vang lên tiếng
động chói tai như tiếng vật gì ma sát với mặt đất, phá vỡ sự vắng vẻ của buổi sáng tờ mờ, đưa đến sự chú ý của mọi người. Bốn người quay đầu
nhìn lại.

Trần Ngư đeo trường thương, kéo lê một bộ áo giáp, lộc cộc trên đường đi tới. Trần Ngư vốn dĩ cho rằng bên ngoài sẽ không có người nào khác, vừa ra khỏi động đã đối mặt với bốn cặp mắt đang nhìn mình kinh ngạc.

“Chào, sao sớm vậy?” Xong đời, cửa vào môn phái đã bị bại lộ.

“Thi Thi!” Lục Ninh hồi phục tinh thần, đầu tàu gương mẫu chạy đến.

“Trần đạo hữu.” Ba người còn lại cũng chạy sát theo.

“Mọi người đều ở đây à.” Trần Ngư chột dạ cười cười.

“Em không bị sao thì tốt rồi.” Lục Ninh xem xét tình trạng của Trần Ngư, thấy tinh thần của cô sáng láng, linh lực quanh thân dồi dào, thoạt
nhìn còn có tinh thần hơn so với bọn họ thì yên lòng.

Tần Quan Hải chú ý đến trường thương sau lưng Trần Ngư, hỏi “Đây là pháp khí thứ hai ạ?”

“Ừ.” Trần Ngư gật đầu.

“Cái áo giáp này cũng là pháp khí sao?” Lương Quang nhìn Trần Ngư dùng hai tay kéo chiếc áo giáp thoạt nhìn vô cùng nặng.

“Không phải, cái này là tôi lấy từ trên người cương thi đó.” Trần Ngư
nói “Con cương thi đó có tuổi tương đối lớn, mà cái áo giáp này có chất
lượng rất tốt, chắc là đồ cổ có giá trị, tôi dự định cầm về xem có bán
được ít tiền nào hay không.”

“…” Vì cái quỷ gì mà cảm thấy Trần đạo hữu nói thật hợp lý vậy.

“Để anh cầm giúp em.” Lục Ninh thấy Trần Ngư kéo áo giáp bằng hai tay một cách nặng nề, vội đưa tay định giúp.

“Không cần đâu, nó nặng lắm, để em tự khiêng được rồi.” Trần Ngư từ chối.

“Không có gì, để anh giúp em.” Lục Ninh kiên trì.

Trần Ngư thấy Lục Ninh kiên trì như thế thì không còn cách nào mà buông lỏng tay.

“Ầm!”

Lục Ninh bị áo giáp nặng nề kéo suýt nữa quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt lập
tức xấu hổ, Lục Ninh miễn cưỡng cười cười, xoay người nhặt áo giáp rơi
xuống lên, nhưng mà … không thể kéo lên nổi.

Em nói là nó nặng lắm mà … Trần Ngư oán thầm trong bụng.

Thế là bốn thanh niên trơ mắt nhìn một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, kéo bộ
áo giáp nặng nề bước như bay đi xuống núi. Nếu như không phải lúc bỏ áo
giáp lên xe hơi, lốp xe lún xuống một cách rõ ràng thì mấy người họ chắc còn đang tự hỏi cảnh lúc nãy ở trong khe núi có phải là họ nằm mơ hay
không.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.