Trần Ngư nhảy xuống cửa động dưới bàn đá, cái
động cao khoảng tám mét, khônggian bên trong không lớn lắm, khoảng ba
mươi mét vuông.
Ánh trăng bàng bạc từ trên đỉnh cửa hang chiếu
vào trở thành nguồn sáng duy nhất trong động, Trần Ngư mở đèn
pin trên điện thoại ra, cẩn thận quan sát xung quanh.
Đây
là một hang đá bị bịt kín, đỉnh hang là lối ra vào duy nhất, trên vách
hang có khắcmột số hoa văn nhưng Trần Ngư cũng không quan sát tỉ mỉ, ánh mắt cô đảo bốn phía để tìm nơi có khả năng cất giấu Linh Khí.
“Linh Khí để ở đâu ta?” Trần Ngư không nhịn được mà lầu bà lầu bầu, trong
hang đá trống không này ngay cả một cái ghế cũng không có thì lấy đâu ra Linh Khí.
Trần Ngư tìm đi tìm lại ba bốn lần nhưng không tìm
được bất cứ đồ vật dư thừa nào, lại dùng linh lực cảm ứng nhưng
vẫn không phát hiện ra Linh Khí, cương thi hay đồ vật linh tinh các
kiểu. Dường như hang đá này chỉ là một hang đá vô cùng bình thường.
“Tần tiểu đệ nói đã cảm ứng được Linh Khí ở đây thì không thể sai được.”
Trần Ngư đứng trong hang đá, suy nghĩ xem còn chỗ nào mà cô chưa tìm
nữa không, nhưng trong hang đá trống rỗng này quét mắt một cái là có thể nhìn được hết rồi, căn bảnkhông thể có chỗ nào có khả năng cất giấu đồ
vật gì ngoài mấy hình vẽ trên vách đá kia …
“Hình vẽ?” Trần Ngư lập tức xoay người, chạy về phía bên trái nơi có nhiều hình vẽ nhất.
trên vách hang vẽ quá trình một Thiên Sư chém ma trừ yêu, trong này có ác ma, Ma
Vương, cương thi và Hạn Bạt (yêu quái gây ra nạn hạn hán).Trừ Hạn Bạt,
những loại ma quái khác Trần Ngư đều đã gặp người thực việc thực nhưng
cũng không thấy sợ hãi bằng những hình vẽ trên vách đá này.
Trần Ngư nhìn bức vẽ một cách tỉ mỉ nhưng vẫn không phát hiện đầu mối có ích nào.
“Cuối cùng là Linh Khí ở chỗ nào đây?” Cảm xúc của Trần Ngư từ thất vọng đến
bực bội, nôn nóng đến mức suýt giơ chân, đồ đó rõ ràng là ở đây
nhưng không có cách nào tìm được, cảm giác này thật sự là quá down.
“Hay là ở phía sau vách đá này?” Trong hang đá không có cửa, Trần Ngư chỉ có thể đoán mò sau vách đá này có thể còn có khoảng trống, chỉ
là cô không có cách nào tìm được cửa vào mà thôi.
Trần Ngư làm
mình phải bình tĩnh lại, đưa tay chạm lên vách đá, không bỏ sót một nét
vân nào trên đó, nỗ lực tìm kiếm một khe hở nào đó của cửa vào.
“Răng rắc.”
Cảm giác bàn tay mình chạm đến một điểm làm chỗ đó lún xuống, trong khoảng khắc mắt Trần Ngư sáng ngời, tìm được rồi.
…
Vốn cho là mình đã tìm được cơ quan nào đó, Trần Ngư đợi một lúc lâu nhưng
trừ tiếng răng rắc ra, bên trong hang đá không có bất cứ động tĩnh gì.
“Đây không phải là cơ quan sao?” Trần Ngư thu tay về, lấy đèn pin chiếu lên vị
trí côvừa đụng tay vào, nơi đó tảng đá đã hõm vào, lộ ra một cái hộc
trống, giống như chốt mở mà lúc trước ông lão nhà cô dẫn cô vào hang
động.
Giống như lúc vào hang động?
Trần Ngư chợt nhớ ông
Ngô đã từng nói với cô “Chốt mở này, nếu như không dùng công pháp linh
lực đặc biệt của phái Lạc Sơn thì cửa sẽ không mở ra.”
Đúng rồi, lúc nãy cô chưa đưa linh lực vào.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Ngư vội vàng lại đưa tay vào, sau đó đưa linh lực vào.
“Ầm ầm …”
Lần này không ngoài ý muốn, một tiếng động ầm ầm từ phía sau truyền đến,
Trần Ngư xoay người thấy trên vách đá đối diện lúc trước vẽ cảnh quái
vật Hạn Bạt gây hạn hán bỗng nhiên lộ ra một lối vào khoảng một mét,
trong đó mơ hồ còn phát ra tia sáng.
Trần Ngư vui vẻ, vội
vàng đi tới, nhưng chân cô còn chưa đi đến cửa vào thì ba pháp
khí trên người bỗng đồng loạt rung động. Trần Ngư sửng sốt, theo bản
năng lùi lại,một luồng sát khí như gió bỗng ập vào mặt cô.
“Gào!”
“Cương thi!” Trần Ngư sợ hãi kêu lên.
Cương thi thấy Trần Ngư né được trận công kích của nó thì ngay sau đó
đánh mộtquyền qua, Trần Ngư chỉ kịp đưa tay ngăn lại nhưng đã bị sức lực vô cùng lớn của cương thi đánh bay ra ngoài.
Ánh sáng trong hang quá mờ, Trần Ngư không thể nhìn rõ hình dáng của cương thi
nhưng cô cũng có thể kết luận, trong mười tám năm cuộc đời
của cô thì đây là cương thi nhanh nhẹn nhất mà cô từng gặp.
“Xoạt!”
một luồng ánh sáng bảy màu bỗng xuất hiện, chiếu sáng hang đá cũng làm Trần Ngư
nhìn rõ dáng vẻ của cương thi. Con cương thi này cao khoảng một mét
chín, trênngười mặc một bộ áo giáp màu đen, bộ giáp này có thiết kế rất
đặc biệt, đen bóng, trừ việc dính chút bụi bên ngoài thì không có bất cứ dấu hiệu rỉ sét nào. Nhưng điều nàykhông phải là điều quan trọng, điều
quan trọng là trên lưng cương thi còn đeo một cây thương dài (trường
thương).
Cương thi mà cũng có vũ khí?!
“Gào! Gào!”
Trâm Thanh Linh cảm giác được Trần Ngư gặp nguy hiểm nên tự động bay ra. Ánh sáng bảy màu kịp thời ngăn chặn động tác tấn công của cương thi nhưng
cũng khôngthể khiến cương thi lùi bước.
Trần Ngư không kịp nghĩ
nhiều, từ dưới đất nhanh nhẹn bò lên, đồng thời móc chuông chiêu hồn và
la bàn từ trong túi ra. Chuông chiêu hồn bay lên không trung, chia ra
làm ba rồi biến thành một chiếc chuông lớn, chụp cương thi vào trong.
“Gào!” Trong nháy mắt bị chuông bao phủ, cương thi tức giận gào thét, rút
trường thương trên lưng ra, sau đó điên cuồng đâm chọc, định phá vỡ
chiếc chuông.
“Đinh linh linh … Đinh linh linh …”
Theo mỗi lần tấn công của cương thi, chuông chiêu hồn không ngừng rung động,
Trần Ngư sợ phong ấn của chuông chiêu hồn bị cương thi phá vỡ, giơ tay
lên sử dụng la bàn.
La bàn xoay tít trong không trung hấp thu
linh khí nồng đậm xung quanh, cho đến khi hóa thành một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt óng ánh, sau đó vọt vào bên trong chuông chiêu
hồn đang phong ấn cương thi đập vào cây trường thương trong tay nó.
“Gào!” Cương thi bị đánh lùi ra sau một bước, lập tức thay đổi đầu thương, cố gắng đánh rơi la bàn đang bay lượn xung quanh.
Tốc độ di chuyển của la bàn rất nhanh, lại có thể tự do ra vào phong ấn của chuông chiêu hồn, cương thi tấn công mấy lần nhưng không thế đánh rơi
la bàn, lại còn bị la bàn đánh trúng mấy lần, thì vô cùng tức giận,
tiếng gào thét điên cuồng vang lên làm vách đá xung quanh cũng run rẩy.
Dường như cương thi thực sự nổi giận, sát khí đen như mực từ từ ngưng tụ
lại trênđầu trường thương, sát khí càng ngày càng nặng, phong ấn ở gần
trường thương nhất bắt đầu biến cong, hiển nhiên là sắp không chống đỡ
được nữa.
Con cương thi này còn biết cách tấn công?
Tuy
cương thi là quái vật không thể đánh bị thương (đao thương bất nhập), cả người đầy sát khí nhưng bọn chúng không có trí khôn, chỉ có thể tấn
công dựa trên bản năng. Nhưng con cương thi này chẳng biết sử dụng những ưu điểm của vũ khí mà còn có thể biết kết hợp sát khí của bản thân nó
với vũ khí, điều này cho thấy con cương thi này có một ít trí khôn.
Nếu như một con cương thi có trí tuệ thì nó còn biết cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com