Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào – Chương 125: Chương 99.2 – Botruyen

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 125: Chương 99.2

“Em là người có giác quan thứ sáu à?” Trần Ngư nói thẳng suy đoán của mình.

“Chị … sao chị biết?” Tần Quan Hải hơi kinh ngạc, chuyện cậu có giác
quan thứ sáu cũng mới chỉ xác định vào tháng trước, ba cậu đã dặn đi dặn lại là cậu không được nói về thể chất đặc biệt của mình cho người khác
biết. Nếu người ngoài hỏi thì cũng chỉ nói là cậu có cảm giác với linh
khí mạnh hơn bình thường một chút thôi.

Nhưng mà vừa rồi Trần Ngư hỏi rất chắc chắn, hơn nữa chị ấy vừa mới cứu
cậu, Tần thiếu niên nhất thời không kịp phản ứng nên không kịp che giấu.

“Thật là.” Người có giác quan thứ sáu đã có linh cảm như vậy rồi thì còn chờ gì nữa, Trần Ngư xắn tay áo, bước nhanh đến phía sau Lương Quang và Thiệu Kỳ, thừa dịp hai người không chú ý vèo vèo di chuyển vị trí ba
hòn đá.

“Vù vù …” Một trận gió mát thổi qua, theo đó đống đất đá lộn xộn biến
mất, cảnh vật biến trở về bãi cỏ xanh mướt nơi khe núi, chỉ là trước đó
là trời chiều chạng vạng thì bây giờ đã đổi thành bầu trời đầy sao.

“Trận pháp đã bị phá giải?” Lương Quang và Thiệu Kỳ liếc mắt nhìn nhau.
Họ chỉ tùy tiện xê dịch mấy tảng đá như vậy mà quả thật đã phá giải được trận pháp sao, vận cứt chó của bọn họ không phải là quá mạnh đi.

“Phá giải thì tốt rồi, chúng ta mau tiếp tục tìm pháp khí đi.” Trần Ngư nhanh chóng lên tiếng giục.

“Đúng rồi.” Thiệu Kỳ kiềm chế kích động của mình, quay đầu hỏi sư đệ “Sư đệ, cửa ải thứ bảy ở đâu?”

Ánh mắt Tần Quan Hải phức tạp liếc nhìn Trần Ngư đang giả bộ như không
có chuyện gì xảy ra, giơ tay chỉ về phía trước “Ở bên kia.”

Biết Linh Khí có thể đang ở phía trước, Trần Ngư đã hoàn toàn không thèm quan tâm đến chuyện gian lận nữa. Dù sao thấy được nhưng có cầm được
pháp khí hay không còn phụ thuộc vào pháp khí đó có lựa chọn người đó
hay không. Những cửa ải trước mặt này chỉ có tác dụng loại bớt phần lớn
người đến tham gia mà thôi.

Coi như là cám ơn Tần Quan Hải đã giúp đỡ, Trần Ngư quyết định mở cửa
sau cho họ một lần, trực tiếp đưa ba người đến chỗ pháp khí, cho bọn họ
một cơ hội để được pháp khí lựa chọn chủ nhân.

Thế là tại cửa ải thứ bảy liên quan đến bùa chú, Trần Ngư thay đổi tác
phong lười nhác trước đó, nâng bút vẽ một tấm bùa trừ ma cao cấp, trực
tiếp vượt qua cửa ải.

“Trần đạo hữu vẽ bùa cao cấp mà nhẹ nhàng như thế, thật là lợi hại.” Thiệu Kỳ nhịn không được mà thở dài.

“May mắn thôi, bình thường tôi cũng không may mắn như vậy đâu, phải vẽ
rất lâu mới vẽ được một tấm đó.” Lần này Trần Ngư không khiêm tốn, dựa
theo tu vi của cô muốn vẽ được một lá bùa trừ ma cao cấp cũng còn hơi
khó, nhưng vừa rồi chẳng biết tại sao, dường như cô đã vẽ hàng trăm ngàn lần trước đó, Trần Ngư hạ bút xuống liền mạch lưu loát, dĩ nhiên là vẽ
ra được một tấm bùa trừ ma cao cấp không thua kém gì so với ông lão nhà
cô.

Cảm ứng của Tần Quan Hải quả nhiên chính xác, hoàn toàn không cần Trần
Ngư âm thầm dẫn đường, bọn họ vô cùng chính xác đi thẳng tới nơi để pháp khí. Đi khoảng nửa giờ, bốn người cuối cùng đã tới vị trí trung tâm của kết giới nơi có bàn đặt pháp khí.

Trong khoảng khắc nhìn thấy chiếc bàn đặt pháp khí, Lương Quang kích
động lập tức chạy tới, tuy nhiên anh ta cũng chưa đưa tay lấy pháp khí
ngay mà xoay người nhìn ba người sau lưng mình.

“Lần này anh đến chỉ dẫn sư đệ đi luyện tập thôi.” Biết Lương Quang muốn hỏi gì, Thiệu Kỳ tỏ thái độ đầu tiên.

“Em cũng không muốn lấy pháp khí.” Tần thiếu niên cũng lắc đầu, thể chất của cậu làm cậu quyết định sẽ trở thành đại sư xem bói, nên cũng không
cần thiết phải có pháp khí.

“Tôi cũng không cần.” Tất nhiên là Trần Ngư càng không muốn.

Lương Quang biết, đi đến chỗ này không có ai cần phải nhường pháp khí
cho anh ta, nên anh ta nhớ kĩ phần ân tình này “Tôi sẽ không nói điều gì dễ nghe, cho dù hôm nay tôi có cầm được pháp khí này hay không, thì về
sau các vị ở đây có việc gì cần Lương Quang tôi hỗ trợ, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ.”

Ba người cười cười, không có ý kiến gì.

Lương Quang xoay người, đối mặt với kết giới cuối cùng đang bao phủ pháp khí, hít sâu một hơi sau đó từ từ vươn tay ra.

Thiệu Kỳ và Tần Quan Hải cũng nín thở theo, hồi hộp nhìn cảnh này, sợ tu vi của Lương Quang không đủ để phá vỡ kết giới.

Chỉ có Trần Ngư biết, bước vào kết giới cuối cùng này không dựa vào tu
vi của Thiên Sư đó cao hay thấp mà dựa vào pháp khí đó có nhận Thiên Sư
là chủ nhân hay không. Nếu như pháp khí không nguyện ý, khi Thiên Sư
chạm vào kết giới sẽ bị bắn ra khỏi khe núi ngay lập tức, nếu như pháp
khí nguyện ý thì Thiên Sư sẽ chẳng tốn chút sức lực nào là có thể cầm
được pháp khí.

Trong nháy mắt ngón tay Lương Quang chạm vào pháp khí, nhìn kết giới đột nhiên biến mất, Trần Ngư nhíu mày, đây là … đồng ý nhận chủ nhân rồi?

Lương Quang thuận lợi xuyên qua kết giới, cầm lấy pháp khí đặt trên bàn, nhưng mà chưa kịp cho anh ta ngắm tỉ mỉ pháp khí thì bỗng nhiên ở phía
sau Tần Quan Hải hét to “Em cảm ứng được rồi!”

“Rung rung …”

Một hồi chuông xa xăm trên bầu trời kết giới bỗng vang lên, những Thiên
Sư vẫn còn bên trong kết giới chưa bị loại bỏ nhốn nháo ngẩng đầu, đây
là điều báo hiệu đã có người vượt qua cửa ải lấy được pháp khí. Tiếng
chuông báo với mọi người kết giới sẽ đóng lại ngay lập tức, trong vòng
mấy giây nữa, bọn họ sẽ bị bắn hết ra ngoài.

“Em cảm ứng được cái gì?” Trần Ngư kích động nắm lấy tay Tần Quan Hải.

“Pháp khí thứ hai, ở phía dưới bàn.” Trong khoảng khắc kết giới bao phủ
pháp khí thứ nhất biến mất, Tần Quan Hải đã cảm ứng được vị trí của pháp khí thứ hai.

Nghe thấy thế, Trần Ngư không chút nghĩ ngợi chạy về hướng cái bàn để pháp khí.

“Trần đạo hữu, kết giới sắp đóng rồi.” Lương Quang kêu lên nhắc nhở.

Trần Ngư không để ý, móc la bàn ra ném lên không trung, la bàn xoay tròn càng ngày càng nhanh sau đó bay về hướng cái bàn để pháp khí, trong
chớp nhoáng, la bàn chỉ lớn bằng nửa bàn tay đã phá nát bàn đá cao nửa
mét.

WTF? (What the fuck?)

Ba người còn lại chưa kịp biểu lộ vẻ kinh ngạc thì đã bị kết giới bắn ra ngoài, trong kết giới hiện giờ chỉ còn lại một mình Trần Ngư.

Ba người rơi xuống địa điểm tập hợp lúc sáng, đồng thời bị bắn ra ngoài
còn có rất nhiều người, mọi người đang tụ tập một chỗ thảo thuận xem rốt cuộc là người nào đã lấy được pháp khí. Chỉ có ba người Lương Quang tìm kiếm trong đám đông bóng dáng của Trần Ngư.

“Hình như Trần đạo hữu còn chưa ra.” Thiệu Kỳ nói.

“Lúc đó hai người có thấy cái gì không?” Lúc đó Lương Quang đứng rất
gần, trong lúc mơ hồ dường như đã thấy dưới cái bàn đá bị đổ nát lộ ra
một cửa hang.

“Hình như có một cái cửa hang.” Giác quan thứ sáu của Tần Quan Hải khác hẳn người thường, cậu cũng nhìn thấy.

“…” Ba người quay mặt nhìn nhau rồi đồng thời ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.

==

Cùng lúc đó, ở Đế Đô, Lâu Minh trầm mặc ngồi trong phòng sách, trên
chiếc bàn trước mặt anh đang bày cây kiếm Linh Cơ mà Mao đại sư mới mang đến.

Lâu Minh giơ tay lên, xoa nhẹ lên đường vân của trận pháp đã bị phai mờ trên vỏ kiếm, nhớ lại lời Mao đại sư đã nói.

“Thanh kiếm này vẫn chưa có cách nào rút ra khỏi vỏ, tôi đã tìm đến tất cả Thiên Sư ở Đế Đô nhưng không có cách nào rút kiếm ra khỏi vỏ.” Vẻ
mặt Mao đại sư u sầu “Hình như vỏ kiếm đã bị người ta phong ấn, hơn nữa
do có niên đại cổ xưa nên đường vân của trận pháp trên vỏ kiếm đã bị
phai mờ hết nhưng hiệu lực của phong ấn vẫn còn. Nhưng chúng tôi không
thể phân tích được đây là trận pháp gì từ những đường vân còn sót lại
này, muốn phá giải được nó lại còn khó khăn hơn.”

“Nói cách khác, món Linh Khí này không thể sử dụng được?” Lâu Minh hỏi.

Mao đại sư gật đầu, suy nghĩ một chút rồi an ủi “Chúng ta cũng không cần sốt ruột, nhỡ đâu Lạc Hà chân nhân có biện pháp thì sao? Giải đấu Huyền Linh sắp kết thúc rồi, khi nào Lạc Hà chân nhân quay lại chúng ta lại
nghĩ biện pháp.”

Ngón trỏ của Lâu Minh từ từ đi theo đường vân trên vỏ kiếm, dù trải qua
sự mài mòn của thời gian, những đường vân này đã sớm không còn rõ ràng
nữa nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó đi theo một quy luật nào đó. Nếu như
đây chính là hoa văn do anh vẽ ra, như vậy lúc đó anh đã vẽ cái gì.

“Vù vù vù …”

Thân kiếm bỗng nhiên rung lên, ánh mắt Lâu Minh lóe chớp, đưa tay rút kiếm.

“Xoạt!” Một luồng sáng đỏ rực xuất hiện, cả căn phòng phát sáng.

=

“Lạc ca ca, tại sao muội lại không rút thanh kiếm đồng của huynh ra được?”

“Huynh đã đặt phong ấn lên nó rồi, trừ huynh ra không ai có thể rút nó ra được.”

“Vậy huynh cũng đặt phong ấn lên kiếm Linh Cơ cho muội đi, nhìn như vậy mới giống một đôi.”

=

Trải qua ngàn năm luân chuyển, phong ấn trên kiếm đồng đã sớm bị sát khí phá tan, tại sao phong ấn của kiếm Linh Cơ vẫn còn đó.

“Xoạt!” Lâu Minh trả lại kiếm vào vỏ, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Tác giả có lời muốn nói: Chàng thanh niên Ngô vì cứu cô nương mà bị cương thi cắn cho một cái.

Cô nương: Vết cắn của cương thi không dễ khép miệng đâu.

Chàng thanh niên Ngô: Không sao đâu, từ từ rồi khỏi cũng được.

Trong lòng cô nương áy náy: Vậy trong thời gian này để tôi chăm sóc cho anh nha.

Chàng thanh niên Ngô mừng thầm trong lòng.

Sư phụ của chàng thanh niên Ngô xuất hiện, xem xét vết thương, thầm
nghĩ: Vết thương sâu thật, nhưng may mà ta có mang theo linh dược của
môn phái.

Lời cự tuyệt của chàng thanh niên Ngô còn chưa nói ra miệng, vết thương đã khép miệng.

Cô nương: Tôi đi đây …

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.