Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào – Chương 123: Giải Thi Đấu Bắt Đầu 2 – Botruyen

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào - Chương 123: Giải Thi Đấu Bắt Đầu 2

Có những lời này của Trần Ngư, vẻ mặt của Lương Quang tự nhiên hơn rất
nhiều. Năm nay anh ta đã hai mươi sáu tuổi, đây là lần cuối anh ta tham
gia giải đấu Huyền Linh, cho nên pháp khí phần thưởng anh ta nhất định
phải lấy được. So với món pháp khí thứ hai phải giao lại cho tổng bộ
huyền học thì anh ta muốn món pháp khí thứ nhất nhiều hơn. Còn vấn đề
tiền bạc, anh ta cũng không thiếu.

Mục đích của Thiệu Kỳ lần này
chỉ là đem Tần Quan Hải đến để rèn luyện, mục đích cũng không phải là
pháp khí. Nên với việc Trần Ngư gia nhập nhóm, ngoài việc thấy da mặt
Trần Ngư hơi bị dày thì cũng không có mâu thuẫn gì. Ngược lại, có Trần
Ngư trong tổ thì hệ số an toàn còn cao hơn nhiều, chỉ là …

“Kết giới đến bao giờ mới mở ra được chứ?” Thiệu Kỳ nhìn lên đỉnh núi.

Bị nhắc nhở như vậy, Trần Ngư tức giận hung hăng giậm chân một cái,
sao cô lại suýt quên việc mở kết giới nữa rồi. Sau một hồi chột dạ và
hối hận, Trần Ngư không dám trì hoãn tìm cớ chạy đi, sau đó hóp lưng lại như mèo chạy về hướng cạnh khe núi.

Cũng may dấu tay để mở kết
giới thì chỉ cần đứng trong phạm vi mười mét của kết giới là được, mà
hang núi cũng là một bộ phận của kết giới chứ nếu không Trần Ngư lại
phải leo lên đến đỉnh núi.

Trần Ngư vào hang núi một lúc, một dải ánh sáng vàng từ đỉnh núi bắn lên, một tầng linh khí bàng bạc từ đỉnh
núi trút xuống, trong khe núi các Thiên Sư nhốn nháo nhìn lên.

“Kết giới mở rồi.”

“Cuối cùng cũng mở ra.”

“Chúng ta mau đi thôi.”

đã sớm chờ không nổi, các nhóm Thiên Sư nhốn nháo móc các dụng cụ leo
núi đãchuẩn bị từ trước, từng người từng người bò lên đỉnh núi hùng vĩ.

Lần đầu nhìn thấy hàng trăm người cùng thể thao leo núi, mà ai nấy đều có
bản lĩnh mạnh mẽ, thân thể mạnh khỏe, Trần Ngư nhịn không được mà tấm
tắc thở dài nói“Mọi người đều lợi hại quá.”

“Vì để tham gia giải đấu Huyền Linh mà ai cũng phải rèn luyện leo núi hết đó.” Lục Ninh nói.

Ai bảo giải đấu Huyền Linh lại so tài trên đỉnh núi cơ chứ? không leo được núi thì làm sao mà tới?

Trần Ngư gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động yên lặng chụp mấy tấm ảnh,
gửi cho ông lão cũng hàng status (Chúng ta dẫn dắt trào lưu)

Ông Ngô dè dặt trả lời lại (Trăm ngàn lần đừng để phát hiện)

Trần Ngư nào dám để người khác phát hiện ra, nếu người trong giới huyền học
biết chân tướng, còn không phải họ sẽ bị lột da sống sao.

Các
Thiên Sư của giới huyền học không hổ là đã được luyện tập qua, từng
người đều leo lên đến đỉnh núi, bước vào sân thi đấu được kết giới bao
phủ.

Nếu một màn này được những người nước ngoài yêu thích lúc
trước nhìn thấy, chắc là bị dọa điên luôn rồi, bọn họ làm đủ mọi cách
mà không có cách nào leo lên đến đỉnh núi mà mấy người này lại
leo một cách dễ dàng như vậy, những người Trung Hoa quả nhiên là thâm
tàng bất lộ. (không để lộ tài năng)

trên đỉnh núi là một vùng đất bao la vô cùng bằng phẳng, trên mặt đất là thảm cỏ xanh mướt trải dài
khắp khe núi, ở giữa còn có một hồ nước nhỏ xanh ngắt, cảnh vật tươi đẹp như trong mơ.

“Chúng ta đi bên kia hả?” Lương Quan nhìn xung quanh rồi quay lại hỏi Tần Quan Hải.

“Em cũng không biết.” Tạm thời Tần Quan Hải chưa cảm giác được đồ vật gì đặc biệt.

“Vậy chúng ta cứ chọn một hướng đi trước đã.” Thiệu Kỳ nói “Dù sao thì đi từ hướng nào đến cũng phải trải qua bảy thử thách.”

Trải qua năm trăm năm tồn tại, những cửa ải thử thách của giải thi đấu Huyền Linh đãsớm bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Ở đây dựa trên các
mức độ về bùa chú, trận pháp, thuật pháp đuổi ma mà chia thành bảy cửa
ải chính, chỉ có liên tục qua được bảy cửa ải này thì mới có thể thấy
được phần thưởng pháp khí. Nếu không qua được một cửa ải bất kì nào cũng đều bị kết giới bắn ra ngoài, mất tư cách tranh tài.

“anh Lục Ninh, chúng ta đi bên này đi!” Nghiêm Hân kéo tay áo Lục Ninh.

Lục Ninh quay đầu nhìn một chút, cậu cũng biết là đành nào cũng phải tách
ra, vì vậy nhìn Trần Ngư nói “Bọn anh đi trước đây, chúc mọi người tìm
được pháp khí.”

“Cám ơn anh, các anh cũng cố lên.” Trần Ngư vẫy vẫy tay, nhìn ba người rời đi.

“Chúng ta đi bên này a!” Lương Quang chỉ chỉ về phía bên phải nói với Trần Ngư.

“Tôi nghe theo mọi người.” Trần Ngư không để ý nói.

Bảy cửa ải chính sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, ai có thể tìm được nhanh nhất và
phá giải được nó thì người đó có thể giành được pháp khí trước tiên.
Nhưng vị trí xuất hiện của cửa ải thử thách không theo quy luật nào, mọi người chỉ có thể trong kết giới đi lung tung mà tìm.

Cuối cùng sau một giờ đi lung tung, bốn người đã gặp cửa ải đầu tiên – đuổi ma.

Trần Ngư nhìn phía trước bỗng xuất hiện một đội ác ma đầu trọc, yên lặng co
rút khóe miệng, quả nhiên là nhìn thế nào cũng thấy xốn con mắt.

“Tới rồi, có tất cả mười sáu ác ma.” Lương Quang rút kiếm gỗ đào, nghiêm túc tập trung nhìn đội ác ma với âm khí âm u phía trước.

“Quan Hải, đệ ra phía sau đi.” Thiệu Kỳ kéo Tần Quan Hải ra sau.

Tần Quan Hải biết tu vi của mình không cao, nghe lời trốn sau lưng ba
người. Trần Ngư đi về phía trước mấy bước, đứng ở vị trí Tần Quan Hải
mới đứng.

Chỉ là Trần Ngư vừa đi về phía trước một bước, đội ác
ma vừa rồi còn khí thế hùng hổ áp sát tới chợt dừng lại một chút, đứng
bất động tại chỗ, mười sáu cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bốn người, làm người ta vô cùng sợ hãi.“Tôi phụ trách năm con bên trái, Thiệu Kỳ, anh phụ trách bên phải, còn sáu
con còn lại đành nhờ đến Trần đạo hữu,” Lương Quang phân công.

“không có vấn đề gì.” Trần Ngư nói rồi móc ra một lá bùa.

“Gào!”

Trần Ngư ngẩng đầu.

“Gào?”

Trần Ngư lại bước tới một bước.

“Gào gào gào!!”

một luồng khói đen thổi qua, mười sáu ác ma đồng loạt chạy trốn.

đang chuẩn bị cực kỳ nghiêm túc, trong lúc nhất thời Lương Quang có chút xấu hổ “Đây là … chúng bị gì vậy?”

“anh cũng không biết.” Thiệu Kỳ cũng rất mù mịt.

Tôi biết, nhưng mà tôi không thể nói! Trần Ngư quyết định im lặng.

“Chúng ta không bị kết giới bắn ra, vậy có nghĩa là chúng ta đã qua cửa thứ nhất rồi sao?” Lương Quang nghi ngờ.

Bảy cửa ải thử thách chỉ cần không qua một cửa là sẽ bị kết giới bắn ra, do đó mất tư cách tranh tài. Lúc này mọi người không bị kết giới bắn ra
nên Lương Quang chỉ có thể suy đoán theo hướng này.

Tuy là nghi
ngờ nhưng mấy người chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước, không lâu
sau mọi người lại đụng phải cửa ải thứ hai, tại đây có khoảng năm mươi
con ác ma tạo thành một đội ngũ. Trong lúc Lương Quang và Thiệu Kỳ còn
suy nghĩ tìm cách gì qua được cửa ải này thì năm mươi con ác ma này lại
hóa thành luồng khói đen, vội vội vàng vàng chạy mất dép.

Đây cuối cùng là có chuyện gì?

Trần Ngư: …

“Bọn chúng thật là kỳ quái.” Tần Quan Hải nhịn không được mà nói.

“Đúng là rất kỳ quái, sao bọn chúng thấy chúng ta lại bỏ chạy vậy?” Thiệu Kỳ
cũng rất khó hiểu, nếu năm mươi con ác ma này mà tập trung tấn công
họ thì chưa chắc bọn họ đã qua được.

“Với lại, sư huynh … sao mấy con ác ma này đều có đầu trọc vậy.” Vấn đề quan tâm của Tần Quan
Hải không giống Thiệu Kỳ “Lại còn mặc quần áo giống nhau nữa, chẳng lẽ
lúc trước chúng đều là hòa thượng sao.”

“….” Thiệu Kỳ mới phát hiện ra.

“…” Lương Quang cau mày.

“…” Và Trần Ngư chột dạ.

“Quần áo bọn nó mặc cũng nhìn rất quen, rất giống trang phục của tân thủ
trong mộttrò chơi võ hiệp trực tuyến trên mạng.” Tần Quan
Hải nói “thì ra quần áo thời cổ đại cũng giống như vậy.”

không phải … Quần áo thời cổ đại có giống như vậy không thì cô không biết, nhưng
người thiết kế ra quần áo này chắc chắn là cùng chơi một trò chơi với
cậu đó.

“Cái này … đã trải qua năm trăm năm rồi, trước đây đã xảy ra chuyện gì chúng takhông thể biết được. Tôi thấy chúng ta đừng nên
thắc mắc nhiều nữa mà mau đi tìm pháp khí thôi.” Trần Ngư cố gắng vượt
qua sự chột dạ, nói.

“Đúng thế, chúng ta đi tìm pháp khí trước đã.” Lương Quang gật đầu đồng ý.

Tần Quan Hải cũng không rối rắm nữa, mọi người tiếp tục xông về phía trước.

Trần Ngư đi ở phía sau, vỗ ngực tự an ủi mình: Chết cha … Thiếu chút nữa thì lộ tẩy.

Tác giả có lời muốn nói: Giải thi đấu kết thúc, Trần Ngư chạy đi hỏi tội mấy ác ma.

Tây Thi: Lúc ở giải đấu, chúng mày làm gì mà chạy tán loạn thế, suýt nữa làm tao bị lộ.

Bọn ác ma: Gào gào gào …

Tây Thi: Bọn mày gầm cái gì, nghe không hiểu.

Bọn ác ma dừng lại một chút, giơ tay lên, đồng loạt chỉ vào cái đầu trơn bóng của mình, oan ức tiếp tục: Gào gào gào.

Tây Thi: …. (bỗng nhiên rất muốn xin lỗi là cái quỷ gì)

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.