Sau khi Trần Ngư giúp mẹ Lục niệm chú trấn hồn, linh hồn của mẹ Lục quả
nhiên ổn định lại, chỉ có điều là người vẫn chưa tỉnh lại, Trần Ngư
rời đi cũng không tốt nên chỉ có thể ở lại nhà họ Lục chờ mẹ Lục tỉnh.
Lục Cẩm Giang ở phòng ngủ trông bà xã, để con trai Lục Ninh dẫn Trần Ngư đi tham quan các nơi.
Trần Ngư vừa ăn bánh gato vừa nhìn ảnh chụp nhà họ Lục trong phòng khách,
sau đó,cô phát hiện trong ảnh có một người đẹp. Trần Ngư chỉ vào bức ảnh đen trắng xưa cũ hỏi “Đây là ai vậy ạ?”
Lục Ninh liếc mắt cười cười “Đó là bà nội anh.”
“Bà anh?” Trần Ngư lại liếc mắt nhìn ảnh chụp, cảm thán “Bà anh thật xinh đẹp!”
“Nghe ba anh nói, lúc trước người theo đuổi bà anh rất nhiều.” Lục Ninh có chút tự hào.
Xinh đẹp như này, người theo đuổi nhiều cũng không có gì lạ.
“Đúng rồi, chuông chiêu hồn cũng là do bà anh để lại cho anh đúng không.
Vậy anh có biết bà anh có chuông chiêu hồn từ đâu không?” Kể từ khi biết chuông chiêu hồn là tín vật của chưởng môn, Trần Ngư vẫn muốn hỏi Lục
Ninh về vấn đề này.
“anh cũng không rõ lắm, nhưng mà
ba anh có nói, bà anh rất thích chuông chiêu hồn, lúc không có
người sẽ lấy ra nhìn ngắm.” Lục Ninh nói “Mẹ anh nói có thể đó là do mối tình đầu của bà anh tặng.”
“Khụ khụ khụ …” Bỗng Trần Ngư bị bánh gato nghẹn lại, ho khan mãnh liệt.
“Thi Thi, em sao vậy? Để anh đi lấy nước cho em.” Lục Ninh cuống quít chạy đi, rất nhanh mang một ly nước đến.
Trần Ngư uống liền mấy ngụm nước áp trái tim nhỏ đang đập thình thịch vì
kinh hãi xuống, mối tình đầu? Chuông chiêu hồn là tín vật của chưởng môn phái Lạc Sơn, dựa theo tuổi của bà Lục Ninh mà tính thì mối tình đầu
của bà có khả năng cao chính là ông lão nhà cô a.
Trách không được là khi ông nghe thấy cô đến nhà Lục Ninh để niệm chú trấn hồn cho mẹ
Lục liền không lăn tăn gì mà nói cô đến thử một lần. Từ trước đến giờ,
ông lão đó đâu có thích xen vào chuyện của người khác đâu.
thì ra là thế!
Đáng tiếc người ta đã có cháu trai luôn rồi, còn ông vẫn một mình cô đơn.
…
Tám giờ tối, mẹ Lục tỉnh lại sau hôn mê. Sau khi tỉnh lại, trạng thái tinh
thần của mẹ Lục tốt hơn rất nhiều, bệnh choáng đầu đã lâu không uống
thuốc mà tự khỏi. Trần Ngư lại kiểm tra một lần nữa, xác định chú trấn
hồn không có tác dụng phụ khác mới rời nhà họ Lục trở về khách sạn.
Trở về khách sạn, Trần Ngư không thể áp chế tâm trạng bát quái (nhiều
chuyện) của mình, nôn nóng chạy đến gõ cửa phòng của ông lão nhà cô.
“Con về rồi hả?” Ông Ngô nhìn mặt Trần Ngư là biết chú trấn hồn đã thành công.
“Ông, ông đang làm gì vậy?” Trần Ngư cười hì hì bước vào phòng.
“Ta xem TV.”
“Ông ăn cơm chưa ạ?” Trần Ngư lại hỏi.
Ông Ngô liếc cháu gái nhà mình, ông đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, làm sao
mà khôngnhận ra cô đang nghĩ gì, vì thế cho cô một cái trợn
mắt, nói “Con có việc gì?”
“Hắc hắc … chú trấn hồn của con thành công rồi.” Trần Ngư cảm thấy vẫn nên vào đề trước đã.
“À, chúc mừng con.” Ông Ngô không thèm để ý.
“Lục Ninh cám ơn con, mời con ăn một cái bánh gato cực kì ngon luôn.”
“…” Vẫn chưa nói chuyện chính sao?
“Sau đó con thấy trong phòng khách có một vật.”
“…” Ông Ngô nhìn Trần Ngư, muốn xem cô còn định ‘nước đục thả câu’ đến khi nào.
Trần Ngư cười hắc hắc, lấy điện thoại di động ra, gửi đến cho ông nội nhà
mình mộttin nhắn hình ảnh. Ông Ngô nghe tiếng điện thoại di động kêu,
nhịn không được mà nhướng mày.
“Con gửi đến điện thoại cho ông rồi đó, ông xem đi.” Trần Ngư không chớp mắt nhìn phản ứng của ông Ngô.
Ông Ngô cầm điện thoại lên, mở khóa, nhấn vào tin nhắn, sau đó cả người
cứng đơ như bị niệm chú đứng im, hai mắt nhìn chằm chằm màn
hình, không nhúc nhích.
Quả nhiên là đúng rồi!
“Ông lão,
ông biết người này đúng không.” Trần Ngư hỏi “cô nương này thật là xinh
đẹp a, còn xinh hơn cả minh tinh trên TV nữa là.”
Dường như ông Ngô không nghe thấy gì, tiếp tục sững sờ nhìn điện thoại di động.
“Ông biết đây là ai không? Đây là bà nội của anh Lục Ninh, đáng tiếc là
con không nhìn thấy ảnh của ông nội Lục Ninh, bằng không phải
nhìn một chút xem người như thế nào mới có thể cưới được người đẹp như
thế này về nhà.” Trần Ngư nói xong lại xem phản ứng của ông nội nhà
mình.
Dường như bị cái gì đó đâm một cái, ông Ngô định thần lại,
quay đầu nhìn thoáng qua cháu gái nhà mình, giọng nói không tốt đuổi
Trần Ngư đi “Con nói xong rồi? nói xongthì ra ngoài mau!”
“Con
chưa nói xong mà.” Trần Ngư vội tung ra đòn sát thủ “Con còn hỏi Lục
Ninh, sao bà nội Lục Ninh lại có chuông chiêu hồn, ông đoán xem Lục
Ninh nói thế nào?”
Trong lòng ông Ngô đoán là con nhóc này đã sớm biết hết rồi, chỉ là cố ý đến trêu chọc ông, căn bản là không muốn nghe nhưng vẫn không bì với sự nhanh miệng của Trần Ngư.
“anh ấy nói đó là do mối tình đầu của bà nội Lục tặng đó a …” Trần Ngư kéo âm a
cuốithật dài, thành công thấy vẻ mặt ông Ngô trở nên kinh ngạc.
“Mối tình đầu đó nha …” Trần Ngư lại gần chọc chọc vào tay ông Ngô, nhiều
chuyện “Ông, chuông chiêu hồn là ông tặng cho bà nội
Lục, thật không? thật không?”
Ông Ngô ho khan một tiếng, mặt mo nhịn không được mà đỏ lên.
“Mối tình đầu đó? thì ra ông là mối tình đầu của bà nội Lục nha.”
Ông Ngô không được tự nhiên tránh lui ra sau, ngay cả tai cũng đỏ ửng.
“Nhưng mà … sao ông lại bị ông nội Lục đánh bại vậy?” Trần Ngư tò mò hỏi tiếp.
“Ra ngoài!” Tâm trạng lại bùng nổ một lần nữa, ông Ngô quát to.
“Ông, ông đỏ mặt hả? Ông thế mà lại đỏ mặt?” Trần Ngư ngẩng đầu một cái,
pháthiện ông nội nhà mình có da mặt dày siêu cấp vậy mà lại đỏ mặt, lập
tức vẻ mặt cônhư phát hiện hiện ra châu lục mới.
“Cút!” Ông Ngô thẹn quá hóa giận, kéo Trần Ngư trực tiếp ném ra khỏi cửa.
Trần Ngư cũng không tức giận, cách cửa phòng chậm rãi ung dung nói “Ở đây
con còn mấy tấm chụp bà nội Lục lúc trẻ nè, ông có muốn hay không a?”
“Rắc, rắc!”
Trong nháy mắt, cửa phòng được mở ra, ông Ngô đứng sau cửa im lặng nhìn Trần Ngư.
“Ông muốn phải không, ông cầu xin con đi.” Trần Ngư mở tấm hình của bà nội Lục lắc lắc trước mặt ông Ngô.
Ông Ngô ra tay nhanh như chớp, xoạt một cái giật lấy điện thoại, sau đó đóng cửa lại.
Trần Ngư vội vàng không kịp đề phòng đã bị cướp điện thoại, đứng bên ngoài
đập mạnh vào cánh cửa “Ông lão, để con gửi ảnh cho ông là được rồi, làm
gì mà giật điện thoại của con cơ chứ.”
==
Từ từ, trên núi
Kỳ Liên xuất hiện ngày càng nhiều Thiên Sư, giải thi đấu Huyền Linh cũng ngày càng gần. Trong lúc đó, Trần Ngư cùng ông Ngô hai lần lên đỉnh Kỳ
Liên, bố trí ổn thỏa hết mọi việc, sau đó cùng các Thiên Sư đến dự thi
khác từ từ đợi ngày khai mạc của giải đấu Huyền Linh.
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi được người khác quân sư, chàng thanh niên Ngô rốt cục cũng thổ lộ một lần nữa với cô nương.
Chàng thanh niên Ngô: anh … anh thích em.
cô nương thẹn thùng lại e sợ: Nhưng mà sư phụ em không cho em yêu anh.
Chàng thanh niên Ngô: Vậy anh sẽ chờ hai năm nữa.
cô nương:?
Chàng thanh niên Ngô: Hai năm nữa sư phụ em sẽ phải chết.
cô nương giận dữ: Cút!!
Chàng thanh niên Ngô vô cùng vô tội: Sư phụ anh nói mà, ông nói lần trước
ông đãđích thân xuống âm phủ, tìm Hắc Bạch Vô Thường tra cứu tuổi đời
của sư phụ em ở Sổ Sinh Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com