“Đây là do cậu làm?” Mao đại sư nhìn trận pháp Tụ Linh đã được Lâu Minh cải biến,không thể tin hỏi anh.
“Vâng.” Lâu Minh gật đầu.
“Cậu biết những điều này từ trong mơ?”
“Vâng.” Lâu Minh lại gật đầu.
“thật không thể tưởng tượng được.” rõ ràng chỉ thay đổi một vài chỗ mà làm cho nồng độ
linh khí trong biệt thự ít nhất là tăng gấp đôi so với trước, làm cho
khí hậu trong biệt thự càng thêm mát mẻ.
“Trừ trận pháp Tụ Linh, cậu còn mơ thấy gì nữa không?” Mao đại sư hỏi.
“Còn một số hình ảnh đứt quãng, trước đó tôi không dám xác nhận nhưng từ trận pháp
Tụ Linh này có thể suy đoán, những hình ảnh này có thể là ký ức kiếp
trước của tôi.” Lâu Minh nói suy đoán của mình cho Mao đại sư.
“Trí nhớ của cậu bắt đầu thức tỉnh vào lúc nào?”
“Chắc là từ sau khi thấy cây sáo.” Lâu Minh cũng không chắc.
“Cây sáo? Chẳng lẽ lại có quan hệ với Linh Khí?” Mao đại sư suy tư một lát
rồi lại tự phủ định “Thanh kiếm đồng cũng là Linh Khí nhưng nó
lại không ảnh hưởng gì đến trí nhớ của cậu, nên tôi cảm thấy không hẳn
là do cây sáo, hẳn là … sự thức tỉnh của Phượng Lạc đã sinh ra ảnh hưởng với cậu.”
Lâu Minh nhíu mày, chính anh cũng không rõ đây là Linh Khí ảnh hưởng hay sự thức tỉnh của Phượng Lạc đã khôi phục ký ức
của anh. Thực ra, hai nguyên nhân này đối với anh mà nói cũng không có
gì khác nhau, quan trọng là anh đã nhớ ra rất nhiều sựvật mà anh chưa
từng trải qua.
“Như vậy có thể khẳng định, kiếp trước cậu chính
là Thiên Sư rồi.” Mao đại sư lại nhìn trận pháp Tụ Linh “Mà còn là vị
Thiên Sư có tu vi không tầm thường nữa.”
“Nhưng mà tôi
vẫn không tài nào nhớ nổi tại sao mình lại biến thành như này.” Mấy ngày nay, trong mơ, anh thấy đôi khi mình có sát khí trong người, đôi
khi không có, nên chắc hẳn có một đoạn kí ức ở giữa mà đến nay anh vẫn
chưa nhớ ra.
“Cậu đừng nóng, kí ức của cậu đã bắt đầu khôi phục,
nhớ ra điều đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.” Mao đại sư lạc
quan nói “Bây giờ là thời đại thoái trào của huyền học, rất nhiều thuật
pháp đã bị thất truyền từ lâu. Kiếp trước cậu cũng là Thiên Sư, nếu cậu
có thể nhớ hết được các ký ức, nếu chúng ta không có biện pháp giải
quyết sát khí thìchính cậu sẽ có biện pháp mà thôi.”
“Mao đại sư, ông quá lạc quan rồi.” Lâu Minh bật cười “Nếu kiếp trước mà tôi có biện pháp giải quyết thì làm sao phải mang sát khí luân hồi nhiều kiếp như
vậy.”
Đúng thế, Mao đại sư cũng chợt nhận ra, lúng túng nhìn Lâu Minh cười.
Sau khi nhìn trận pháp Tụ Linh, Lâu Minh và Mao đại sư đi vào phòng khách,
trong phòng Hà Thất đã pha trà, hai người vừa uống trà, vừa trò chuyện
về tiến triển của việc tìm Linh Khí.
“Kiếm Linh
Cơ đang trên đường về, chắc khoảng hai ngày nữa là đến thôi.” Mao đại
sưnói “Chờ sau khi giải thi đấu Huyền Linh kết thúc, nếu Trần tiểu hữu
cũng lấy được Linh Khí trong núi Kỳ Liên, như vậy chúng ta đã tìm được
bốn Linh Khí rồi.”
“Hai Linh Khí còn lại có tin tức gì không?” Lâu Minh nhớ hai món Linh Khí cuối vẫn chưa có thông tin gì.
“Món Linh Khí thứ năm cũng đã có chút manh mối, chắc là một thời gian nữa
cũng sẽtìm được thôi. Còn món Linh Khí thứ sáu, chúng tôi vẫn đang phân
tích.” Mao đại sưnói xong nhìn Lâu Minh nói tiếp “Đương nhiên là nếu cậu tự nhớ ra thì tốt hơn.”
Lâu Minh sững người, cười cười
mà không ôm chút hi vọng gì. Từ mấy giấc mơ gần nhất mà nói thì đều là
sau khi anh nhìn thấy Linh Khí mới bắt đầu mơ, nội dung cảnh trong mơ
hình như cũng có có liên quan đến vị trí của Linh Khí.
“Mao đại sư, nguồn gốc của kiếm Linh Cơ đã điều tra rõ chưa?” Lâu Minh chợt nhớ đến mà hỏi.
“đã tra rõ rồi.” Mao đại sư gật gật đầu “Kiếm Linh Cơ đúng là bội kiếm của công chúa Linh Cơ nước Diệp.”
“Vậy mộ cổ dưới đáy hồ Ngũ Phương cũng là mộ của vị công chúa Linh Cơ này sao?”
“không phải, ngôi mộ cổ này chắc là ở triều Tấn, ngoại trừ kiếm Linh Cơ những đồ vật khác chôn cùng được tìm thấy đều là đồ vật của triều Tấn.”
“Triều Tấn? Tại sao kiếm Linh Cơ lại xuất hiện ở triều Tấn sau ba trăm năm kết thúc Chiến Quốc?” Lâu Minh khó hiểu. (Editor: Chiến Quốc: chắc cùng thời với Tam Quốc diễn nghĩa nhỉ)
“Các chuyên gia suy đoán, có thể bởi vì công chúa Linh Cơ đã dâng tặng kiếm
Linh Cơ này cho nước Thạch khi đó chiếm đánh nước Diệp. Sau Chiến quốc,
triều Tần thống nhất các nước, kiếm Linh Cơ bị lưu truyền cho đến nay.”
Mao đại sư nói.
“Công chúa Linh Cơ dâng tặng kiếm đi sao?” Vẻ mặt Lâu Minh không thể tin được,không biết tại sao khi nghe chuyện kiếm
Linh Cơ được dâng tặng, theo bản năng làkhông thể tin.
“Đúng
thế.” Mao đại sư nói lại điển cố liên quan đến kiếm Linh Cơ mà các
chuyên giađã điều tra được cho Lâu Minh nghe “Kiếm Linh Cơ là bảo vật
nước Diệp, được tạo nên bởi thép khai thác từ long mạch của nước Diệp và những người thợ rèn tốt nhất, chế tạo trong ba năm mới hoàn thành. Ở
thời kì cuối của nước Diệp, quốc chủ trung niên có con gái, cô gái này
thiên tư hơn người, văn võ song toàn không gì là không biết. Mười ba
tuổi đã lén đi theo cậu mình lúc đó là hộ quốc tướng quân đi ra biên
quan, sau đó chỉ một trận đấu mà làm nên tên tuổi. Quốc chủ nước Diệp vô cùng vui mừng, ban thưởng kiếm Linh Cơ cho công chúa, cũng tặng phong
hào cho công chúa là Linh Cơ.”
“Sau đó, nước Diệp bị nước Thạch
là đế quốc hùng mạnh nhất tấn công, chiến tranh giằng co … mười năm,
người chết và bị thương vô số. Công chúa Linh Cơ dẫn hai vạn
quân đi trấn thủ thành cùng mười vạn đại quân nước Thạch, giằng co
hơn một năm. Cuối cùng vì bị đứt đoạn nguồn lương thảo, thêm số của nước Diệp đã hết, vì đảm bảo bách tính nước Diệp bình an, công chúa Linh Cơ
tại biên thành đã dâng kiếm Linh Cơ đầu hàng.”
“Đầu hàng?” Trái tim như bị người bóp mạnh một cái, Lâu Minh đau đớn, sắc mặt trắng bệch “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chuyện xảy ra tương đối bi thảm, đáng tiếc cho một bậc nữ trung hào
kiệt, từ xưa đến nay, anh hùng luôn gặp cảnh bi tráng a.” Mao đại sư
nhịn không được mà thở dài.
“Cụ thể là gì ạ?” Lâu Minh cố chấp hỏi.
“Mười ba tuổi công chúa Linh Cơ đã ra chiến trường, giết vô số binh sĩ của
nước Thạch, trong năm cuối ở biên thành đã dùng cung tên bắn chết ba
tướng soái của đối phương, trong đó có một vị là Nhị vương tử của nước
Thạch. Mà người tiếp nhận công chúa Linh Cơ đầu hàng là anh ruột của vị
Nhị vương tử đó cũng là đế vương đời tiếp theo của nước Thạch. Ông ta
là một người bạo lực lại tàn nhẫn, ‘có thù tất báo’.” Mao đại
sư nói tiếp “Mặt ngoài, ông ta tiếp nhận sự đầu hàng của công chúa Linh
Cơ, đợi sau khi giao nộp tất cả binh tướng của nước Diệp đã ra lệnh tàn
sát hàng loạt dân chúng trong thành.”
“Tàn sát hàng loạt dân trong thành?” Lâu Minh không nhịn được mà cao giọng.
“Đúng thế.” Mao đại sư tiếc hận gật gật đầu “Cho nên tôi mới nói đáng tiếc
cho công chúa Linh Cơ, một thế hệ nữ trung hào kiệt, nữ chiến thần của
nước Diệp. Nàng vốn vì những binh sĩ còn sống và dân chúng trong thành
mới đầu hàng, lại không nghĩ đến là mình dẫn sói vào nhà, mặc người chém giết.”
“Vậy công chúa Linh Cơ thì sao?” Lâu Minh chịu đựng cơn run rẩy toàn thân.
“Vương tử của nước Thạch đưa công chúa Linh Cơ lên cổng thành, khiến nàng trơ
mắt nhìn những con dân của nước mình bị tàn sát. Công chúa Linh
Cơ không đành lòng, lạikhông có cách nào giết vương tử nước Thạch để báo thù, cuối cùng từ trên cổng thành nhảy xuống, hối hận mà chết.”
Mao đại sư nhìn vẻ bi phẫn của Lâu Minh, cũng không suy nghĩ nhiều, khi lần đầu tiên ông nghe điển cố này cũng rất bi phẫn “Nhưng có lẽ trời cao
cũng không vừa mắt, sau khi đại vương tử lên ngôi, trong ba năm nước
Thạch bị hạn hán lớn, người chết đói khắp nơi, bách tính dân chúng lầm
than, cuối cùng bị nước Tấn tiêu diệt.”
“Hạn lớn ba năm?” Hình như có điều gì đó lóe lên trong đầu Lâu Minh.
“Muội đừng coi sách này!”
“Đây là cái gì?”
“Đó là sách cấm thuật?”
“Cấm thuật là gì vậy?”
“Đó là thuật pháp mà dùng nó sẽ xảy ra chuyện không tốt.”
…
“Ầm!”
“Lâu Minh!” Trước lúc Lâu Minh té xỉu, anh nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mao đại sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com