Xem Chim Không Anh – Chương 56 – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Xem Chim Không Anh - Chương 56

Edit: Ame — Beta: Chicho

*****

“Ngoan, phục vụ tốt anh sẽ chịch em.”

Ôn Thừa Thư nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của Hình Dã, để lại mấy dấu ngón tay hồng hồng trên da thịt trắng mịn của đối phương. Mắt Hình Dã long lanh ánh nước, chẳng biết do lúc tắm vương lại hay do đang ấm ức vì không được hôn. Cậu khẽ lầm bầm: “Ưm… Anh trả trước một phần phí phục vụ đi…”

Nhìn cậu nhóc với đôi mắt ngập sương mù trong lòng, Ôn Thừa Thư cảm thấy trái tim cũng sắp tan ra. Anh buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cậu, nhìn dấu vết hồng nhạt dần chuyển về sắc trắng tự nhiên rồi mới nhẹ nhàng ôm mặt cậu hôn xuống. Nụ hôn của Ôn Thừa Thư luôn khiến Hình Dã không thể kháng cự. Đầu lưỡi anh mạnh mẽ cuối lấy chiếc lưỡi non mềm trong miệng cậu, anh nhanh chóng trượt tay xuống vòng eo thon gọn giấu dưới lớp áo sơ mi, vừa tùy tiện vuốt ve da thịt cậu, vừa hôn đến nối khiến cậu cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hô hấp của cậu nhóc như đã hoàn toàn bị anh chi phối. Nụ hôn ngày càng sâu, cậu càng trở nên kiệt sức, hơi thở cũng yếu dần đi, chỉ biết ôm lấy cổ anh để duy trì sự gắn kết giữa hai người, thậm chí còn không đủ khả năng hôn đáp lại theo bản năng nữa.

Khi cậu nhóc nheo mắt ra sức thở dốc, Ôn Thừa Thư lại chợt kết thúc nụ hôn. Anh nhẹ nhàng gặm cắn làn môi đỏ mọng của cậu, khàn giọng nói: “Cởi quần áo cho anh.”

Khi Hình Dã vội vàng lần mò nút áo của Ôn Thừa Thư, anh bỗng đè tay cậu lại. Dùng tay kia vuốt ve chiếc cằm thon gọn của người yêu rồi khẽ ấn ngón tay lên bờ môi hơi sưng của cậu, anh nói: “Dùng miệng.”

Hình Dã không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, tinh thần chưa kịp tỉnh táo lại từ nụ hôn ngập tràn dục vọng kia, bàn tay bên hông cậu đã di chuyển, đỡ lấy thân thể mềm oặt. Lồng ngực nhỏ nhắn phải chia lìa thân thể Ôn Thừa Thư, giống như cá rời khỏi nước, cậu vô thức giãy dụa muốn lại gần nguồn nhiệt, lại bị Ôn Thừa Thư đè vai không cho đến gần, khiến cậu chỉ có thể rên rỉ nỉ non: “Anh…”

“Ừ.” Ôn Thừa Thư lười nhác tựa trên ghế sô pha, ngón tay thon dài quấn lấy lọn tóc rơi rớt trên đầu vai cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt hơi thờ ơ như thể anh có vô tận sự kiên nhẫn để chờ cậu, bàn tay trong áo sơ mi nhẹ nhàng ấn xuống tấm lưng gầy gò hơi xương xương, tiến dần từng chút từng chút về phía trước, giọng nói vô cùng nghiêm túc, không phù hợp với động tác của anh hiện tại, “Phí phục vụ đã trả trước rồi, bây giờ là lúc phải cung cấp cho anh dịch vụ ngang giá chứ nhỉ?”

Ôn Thừa Thư vừa nói chuyện, ánh mắt lại bắt đầu dừng trên đôi môi sưng đỏ vì vừa bị anh hôn của Hình Dã. Cậu nhóc nhà anh có đầu môi xinh đẹp rõ nét, nằm chính giữa bờ môi trên, do bị hôn mà trở nên bóng loáng, đầy đặn lại ngọt ngào, nhìn qua trông cậu như đang bĩu môi, tựa như không hài lòng hoặc không nghe lời mà muốn hôn tiếp.

Bị anh nhìn chăm chú bằng ánh mắt quyến rũ và nóng bỏng, Hình Dã đỏ hết cả tai. Cậu bị nhìn đến độ miệng đắng lưỡi khô, đành mím môi cúi đầu, nhìn áo sơ mi còn đang cài ngay ngắn của Ôn Thừa Thư. Nút áo của anh được cài chặt cho tới tận nút cao nhất, dưới cổ áo là cái cà vạt màu xanh lam sọc nghiêng, mỗi sọc nghiêng đều được sắp xếp đều tăm tắp như được tính toán vô cùng chuẩn xác, ngay chính giữa là một chiếc kẹp khiêm tốn không nổi bật, chỉ khi ánh đèn rọi vào mới sáng lên, báo hiệu sự tồn tại của mình.

So ra, quần áo Hình Dã có vẻ mất trật tự hơn nhiều, cậu chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ lớn, còn bị Ôn Thừa Thư thò tay vào làm lộn xộn. Mấy cái nút áo cài hờ chẳng che được thân thể, lồng ngực trắng sữa sớm đã lộ ra trước mắt anh, đã thế lớp áo nhăn nhúm còn bị đầu v* đã cứng lên của cậu đội thành hai điểm nhỏ, xuyên qua lớp vải trắng mờ còn có thể thấy được quầng ngực của cậu.

Ôn Thừa Thư cầm lấy một lọn tóc của Hình Dã, không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay anh cứ đảo qua nơi đó. Hình Dã bị anh cọ ngứa, thân thể ngồi trên đùi anh hơi giật giật, bờ mông trần trụi không nhịn được hơi dịch chuyển một chút, cọ vào thứ nóng bỏng giấu dưới lớp vải quần tây trơn bóng. Nhiệt độ của thứ kia đốt thẳng tới mặt cậu, nhưng cậu vẫn từ từ cúi người xuống, dùng miệng ngậm lấy caravat của anh.

Nhận ra Ôn Thừa Thư vừa làm gì, cậu lập tức nhũn ra dựa vào lòng Ôn Thừa Thư, rất có dáng vẻ được chiều sinh kiêu, ra vẻ ấm ức lau nước mắt vào cổ anh, khóc đến mức thở không nổi. Cũng không biết là đau thật hay giả bộ đáng thương, chỉ thấy cậu ra sức làm nũng, dán chặt vào người anh: “… Đau, anh à…”

“Anh có biến thái không?” Ôn Thừa Thư nghiêng đầu ghé vào lỗ tai cậu, dịu dàng hỏi.

Đầu Hình Dã chôn trong cổ anh khẽ lắc, mái tóc mềm mềm cọ vào cỏ, khiến người ta bứt rứt đến khó nhịn: “Không phải, anh tốt mà…”

Ôn Thừa Thư suýt bị đứa nhỏ trong ngực chọc cười, rõ ràng bị mình bắt nạt đến phát khóc, thế mà cậu vẫn ngọt ngào nói anh tốt.

Anh nghiêng đầu hôn lên gáy cậu nhóc nhà mình, bàn tay lại xoa nắn bờ mông vừa bị đánh, dịu dàng trấn an, chậm rãi ngậm lấy da thịt phần gáy của Hình Dã, nói đầy thâm ý: “Vậy em có biết anh đang nghĩ gì không?”

Hình Dã khóc thút thít, ấp úng hỏi lại: “Anh nghĩ gì cơ…”

“Cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối thật sự rất biết mút.” Ngón tay được nước bọt làm ướt trượt vào giữa bờ mông tròn, nụ hôn của Ôn Thừa Thư chậm rãi đi lên phía trên, hôn lên da thịt mẫn cảm sau vành tai, “Vậy cái miệng nhỏ nhắn phía sau này có phải cũng biết mút như vậy không?”

“Anh…” Sau tai Hình Dã nổi lên một lớp da gà, cậu khẽ rên: “Ưm…”

Lòng bàn tay ẩm ướt của anh bắt đầu chậm rãi vuốt ve vùng da thịt mềm mại giữa hai cánh mông, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua miệng huyệt chặt chẽ đầy nếp nhăn, hô hấp của người đang rúc đầu trong cổ anh cũng trở nên gấp gáp hơn, hai cánh tay mềm nhũn bám trên cổ anh. Cậu rên rỉ hừ hừ mấy tiếng, cây gậy th*t vốn đã mềm xuống do xuất tinh, giờ lại bị anh khiêu khích mà nửa cứng lên.

“Cái miệng nhỏ chặt vậy nhỉ?” Ôn Thừa Thư đã sớm phát hiện cậu nhóc nhà anh thích nghe những lời như vậy, thế nên anh cũng không cần kiềm chế bản thân, ngậm vành tai cậu, thấp giọng nói ra những lời lưu manh, “Có cho chồng em làm không nào?”

Hình Dã nhanh chóng chuyển từ nỗi xấu hổ này sang cảm giác thẹn thùng khác. Ôn Thừa Thư luôn có khả năng làm cho tim cậu đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cả màng nhĩ cũng cảm nhận được rung động khó nén ấy. Lỗ tai cậu bị hơi thở nóng bỏng của Ôn Thừa Thư nướng chín, khiến cả gương mặt cũng cháy đến đỏ bừng, cậu khẽ đáp lại “Vâng…”

Ôn Thừa Thư nhìn sắc đỏ lan từ tai xuống cổ cậu nhóc, đến khi vành tai cậu đỏ như tích máu, anh mới dùng lưỡi cuốn lấy vành tai nóng hầm hập ngon miệng đó: “Hửm? Nói lại.”

“Cho anh làm.” Hình Dã cảm thấy cả mí mắt mình cũng đã bị nướng chín luôn rồi. Cậu nhắm mắt, lông mi run rẩy. Không đợi Ôn Thừa Thư ép hỏi tiếp, cậu đã ngoan ngoãn mở miệng, “Cho anh làm, cho chồng của em làm mà.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.