Xem Chim Không Anh – Chương 54 Yêu cầu phục vụ đặc biệt không, quý khách? – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Xem Chim Không Anh - Chương 54 Yêu cầu phục vụ đặc biệt không, quý khách?

Edit: Gia Linh — Beta: Chicho

*****

Trong cabin vang lên tiếng loa thông báo trước khi máy bay hạ cánh, Hình Dã đột nhiên nghĩ liệu mình có hơi bốc đồng quá không… Được người yêu thổ lộ một câu “thích” đã kích động tới mức đêm hôm khuya khoắt đặt chuyến bay lúc nửa đêm vượt ngàn dặm tới gặp anh, thật sự là không rụt rè chút nào.

Nhưng mà đã đến tận đây rồi.

Hình Dã nhẹ nhàng thở hắt ra, âm thầm tự khích lệ bản thân.

Sau khi máy bay hạ cánh an toàn, cậu khởi động điện thoại, tin nhắn Ôn Thừa Thư gửi đến từ hơn hai tiếng trước báo là đang trên đường về khách sạn, hỏi cậu rời giường chưa.

Hình Dã lo lắng cắn môi, gõ chữ trả lời: Em vừa mới dậy, anh nghỉ ngơi chưa?

Ôn Thừa Thư không trả lời, Hình Dã cảm thấy hơi mất mát, cậu đoán có lẽ anh đã ngủ rồi. Tưởng tượng ra cảnh Ôn Thừa Thư đang mặc áo ngủ, mang đôi mắt mơ ra mở cửa cho cậu, mặt Hình Dã bỗng nhiên lại đỏ bừng.

Nhìn thấy mình anh ấy sẽ vui chứ? Hay sẽ tức giận?

Hình Dã cắn móng tay cái, tìm Ôn Nghi Niên để xác nhận địa chỉ của Ôn Thừa Thư lần nữa.

Ôn Nghi Niên trả lời rất nhanh, nói cậu yên tâm, số phòng là do trợ lý của Ôn Thừa Thư đưa, không sai được.

Mới hừng đông nhưng ở sân bay đèn đã sáng rực. Điều ấy giúp trái tim xao động suốt dọc đường của Hình Dã dần dần bình tĩnh lại.

Thời tiết lúc sáng sớm ở trong nước vẫn hơi lạnh, trước khi đi, cậu cố ý mặc một chiếc áo lông trắng mỏng để chống lại cái lạnh, nào ngờ vừa xuống máy bay lại cảm thấy nóng. Đang buồn rầu vì quên không xem dự báo thời tiết, khi đi vội vàng quên mang theo quần áo để thay, di động trong túi áo cậu liền rung nhẹ một cái, là Ôn Thừa Thư.

[ Wen ]: Vẫn chưa, ở đây còn chưa đến 12 giờ.

[ Wen ]: Chút nữa anh sẽ nghỉ ngơi, đừng lo.

Hình Dã sợ lộ dấu vết, không dám trả lời, cậu vén tay áo lên, để lộ cánh tay trắng gầy, ra cổng sân bay gọi taxi.

Lúc lên xe, cậu lại không kìm được sự bồn chồn trong lòng, cầm di động lên cẩn thận nhắn trả lời: Anh đang ở trong phòng à? Anh ăn cơm chưa ạ?
“Họp.” Ôn Thừa Thư nhìn cậu nhóc đang ngây người trước mặt, có hơi buồn cười. Anh cố gắng nhịn lại, giải thích với cậu, “Buổi tối xảy ra vài sự cố, anh phải mở cuộc họp khẩn.”

“…”

Mặt Hình Dã lập tức đỏ ửng, tình huống “giờ chúng ta so xem ai xấu hổ hơn” trước mắt khiến não cậu không thể hoạt động bình thường, không biết nên nói cái gì, càng không biết nên làm như thế nào. Trong lúc luống cuống, chân cậu nhũn ra, vì thế, trước khi biểu diễn tiết mục quỳ gối dập đầu cho mấy người kia chiêm ngưỡng, cậu không nói thêm lời nào nữa, vội vàng quay đầu mở cánh cửa còn chưa kịp đóng kín đi ra ngoài.

Ôn Thừa Thư thấp giọng nói “chờ” với cấp dưới trong cuộc họp đang tạm dừng, vừa lo lắng vừa dở khóc dở cười đi ra ngoài. Chỉ thấy cậu nhóc đang ngồi xổm dựa vào tường cạnh cửa, kéo cái áo rộng thùng thình trùm qua đầu gối, khiến bản thân chẳng khác nào một cục bông trắng xù, cậu vùi cả gương mặt ửng hồng vào trong đùi.

Ôn Thừa Thư không nhịn được, bật cười một tiếng rất khẽ. Anh hắng giọng, ngồi xổm trước mặt cậu, sờ sờ đầu cậu: “Xấu hổ sao?”

Chóp mũi Hình Dã vùi vào trong áo lông, giọng nói của cậu rất nhỏ: “… Anh vào họp đi, không cần để ý đến em đâu, chút nữa em…”

“Không sao.” Ôn Thừa Thư cố nín cười, dịu dàng an ủi cậu, “Cục cưng, anh rất vui.”

Cậu nhóc sững người một lúc, hơi ngước đôi mắt ươn ướt mờ mịt lên nhìn anh, ngay cả mí mắt cũng ửng đỏ, khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Ôn Thừa Thư cúi người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, anh nhìn thẳng vào mắt cậu lặp lại: “Thật sự, nhìn thấy em anh rất vui.”

Cuối cùng Hình Dã cũng từ từ ngẩng mặt lên, đôi môi hồng như anh đào chín, không biết là do hôn hay do xấu hổ, hàng mi cậu hơi rũ xuống, nói nhỏ nói với anh: “Em cũng rất vui.”

“Anh biết.” Ôn Thừa Thư cười.

Anh xoa đầu Hình Dã, nói: “Theo anh vào phòng nhé?”

Hình Dã ngoan ngoãn gật đầu, đang định đứng dậy thì lại ngồi sụp xuống tiếp, một lần nữa vùi mặt vào đầu gối.

“Sao vậy?” Ôn Thừa Thư kiên nhẫn hỏi cậu.

“… Anh, anh đi vào trước đi, chút nữa em tự vào.”

Dưới sự truy hỏi đến cùng của anh, cậu khẽ đáp bằng giọng như muốn khóc: “Chim em… còn chưa hạ cánh, đợi một chút nữa đi…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.