Edit: Ame — Beta: Chicho
*****
Vừa qua mười hai giờ, điện thoại cứ rung liên tục hết lần này đến lần khác, rốt cục đã đánh thức Hình Dã mới chợp mắt mơ màng ngủ được một lúc. Cậu vừa buồn ngủ vừa bực mình mò điện thoại ra nhìn thoáng qua, màn hình sáng choang hiện lên những tin nhắn đang nhảy liên tục.
Tinh!
[ Hách Phi ]: Đm!!! Dã ơi mày ngủ chưa!!!
[ Hách Phi ]: Mẹ nó mau dậy đi đừng có ngủ nữa!!!
Tinh!
[ Thần Thư ]: Người đàn ông của mày quá trâu bò!!! *like*
[ Thần Thư ]: Chị muốn quỳ lạy luôn!!! *like*
Tinh!
[ Người qua đường Giáp ]: Con bà nó, anh zai này cũng quá đẹp trai rồi aaaaaa!!?
[ Người qua đường Ất ]: Nam thần giảng đường quá trâu bò!!!
Cái quái gì đây?
Hình Dã không hiểu ra sao nên tiếp tục kéo xuống, chỉ thấy hết tin nhắn này đến tin nhắn khác đều đầy dấu chấm than làm cậu muốn mù luôn. Lướt xuống bên dưới, rốt cục cậu mới thấy được một tin nhắn có vẻ hữu ích.
[ Miêu Miêu ]: Mau! Xem! Wei! Bo!
Hình Dã vốn đang mơ hồ không hiểu gì lập tức tỉnh táo. Cậu đoán rằng có thể có biến nên liền vội vã mở Weibo lên. Trong lúc chờ Weibo tải lại, cậu chui vào chăn, cắn ngón tay đoán già đoán non.
… Chẳng lẽ có người post lên toàn bộ quá trình quay video?
[ Wen ]: Chọn cho anh 1 trong 2 cái đi?
Hình Dã cảm thấy mắt mình hơi nhòe, không biết là do cậu dùng điện thoại trong phòng tối không bật đèn hay vì lý do gì khác. Cậu che kín chăn, thò một tay ra dụi dụi mắt, thấp giọng gửi tin nhắn thoại: “… Anh làm gì vậy chứ?”
Giọng cậu buồn buồn, mang theo âm mũi rất nặng. Ôn Thừa Thư đã hiểu đại khái, lập tức bấm điện thoại gọi qua.
Hình Dã nhận điện thoại, mềm nhũn cất tiếng: “Vâng.”
“Sao lại tỉnh rồi? Khó chịu sao?”
“Không có, em vừa mới ngủ được một lúc thì bị điện thoại đánh thức.” Hình Dã ngừng một chút, “Bọn họ bảo em lên Weibo.”
Bên kia lại im lặng, Ôn Thừa Thư mới nhận ra hôm nay là ngày bắt đầu tuyên truyền, anh chủ động nhận sai trước: “Mấy hôm nay nhiều việc quá, anh quên mất hôm nay là ngày bắt đầu tuyên truyền nên không nói trước với em…”
Hình Dã khẽ cười, ngắt lời anh: “Anh thật tốt.”
Ôn Thừa Thư đang nói được một nửa thì bị ngắt lời, âm thanh cũng trở nên dịu dàng: “Ừm?”
“Ba em nói, cái gọi là thích, không cần người đó phải nói ra, mà mình phải tự cảm nhận.” Giọng Hình Dã có chút nghẹn ngào, âm thanh âm cũng rất nhẹ, nghe vào tai rất thoải mái, “Em cảm nhận được, anh thích em.”
Hai đầu điện thoại đều yên tĩnh lại, bên tai mỗi người chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhau.
Một lúc sau, Ôn Thừa Thư mới “ừ” một tiếng thật nhẹ, đáp lại: “Anh thích em.”
Hình Dã nhắm mắt, nghiêng người nằm trên giường, ánh sáng xanh từ màn hình di động đặt bên tai chiếu qua mi mắt cậu, tạo nên một vầng sáng mỏng manh mà ấm áp trước cánh cửa tâm hồn. Cậu đặt tay lên ngực, đè lên trái tim đang đập thình thịch của mình, nụ cười ngọt ngào ấn giấu trong bóng đêm.
Một lúc sau cậu mới nói: “Em chọn cái thứ nhất.”
“Cái gì?” Ôn Thừa Thư hơi ngơ ngác.
“Cái caravat sọc nghiêng, em thấy nó đẹp hơn.”