Xem Chim Không Anh – Chương 44 Một đêm dài tẻ nhạt – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Xem Chim Không Anh - Chương 44 Một đêm dài tẻ nhạt

Edit: Miinu, DLinh — Beta: Chicho

*****

Lúc nói chuyện, Hình Dã vẫn không ngừng xoa nắn bộ phận kia của Ôn Thừa Thư. Trán anh nổi gân xanh, đáy mắt đậm màu sắc dục, tai còn bị tiếng sột soạt khi người kia cử động trong chăn trêu chọc. Anh hơi híp mắt, nhìn bóng dáng bị bóng đêm bủa vây đến mơ hồ của Hình Dã. Khao khát bị khơi lên dần thiêu đốt lý trí, cũng gần như đốt trụi chút ý chí vốn chẳng mấy kiên định của anh. Kết quả là, ham muốn bị đè nén ở khu vực giữa hai chân đã bị bàn tay khiêu khích của người kia làm cho bùng cháy.

Hình Dã vuốt ve hai viên bi nặng trịch mà căng chặt giấu dưới lớp vải quần, để lòng bàn tay dán lên bộ phận cực nóng của đối phương, miết bụng ngón tay lên đầu đỉnh, để lỗ nhỏ trên đó rỉ ra chất dịch, nhanh chóng làm vải quần mỏng manh xuất hiện một vết đậm màu.

Ôn Thừa Thư hừ nhẹ một tiếng qua đường mũi, vươn tay nắm cằm Hình Dã, nhìn đôi mắt giăng kín sương mù của cậu, giọng anh hết sức nặng nề: “Em cứ phải dụ dỗ anh à?”

Không thể nghi ngờ, âm thanh trầm thấp và hết sức gợi cảm này chính là một liều thuốc kích thích đối với Hình Dã. Cậu cúi đầu hôn môi Ôn Thừa Thư, khẽ “ưm” một tiếng, lại khéo léo trượt đầu lưỡi vào miệng anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh, mời gọi hết sức rõ ràng.

Ôn Thừa Thư đặt tay lên điểm võng xuống trên sống lưng của Hình Dã, động tác vuốt ve dần biến thành xoa nắn. Anh vừa ấn Hình Dã vào sâu trong ngực mình, vừa cuốn chặt đầu lưỡi ướt át của đối phương, làm nụ hôn vốn ngây ngô của cậu trở nên đầy mê hoặc, khiến hô hấp cậu bỗng chốc trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Nụ hôn của Ôn Thừa Thư luôn làm Hình Dã khó lòng chống trả, đầu lưỡi cậu bị anh mút đến run lên, tim đập cũng ngày một điên cuồng. Lúc cả hai trao nhau một nụ hôn hết sức triền miên, tiếng nước tình sắc cũng vang lên, lan tràn vào không khí. Hình Dã bị khát khao xâm chiếm đại não, tất cả suy nghĩ còn sót lại chỉ là muốn hôn anh say đắm hơn, muốn làm anh thấy thoải mái hơn.

Hình Dã lần ngón tay vào mép quần lót của Ôn Thừa Thư, dứt khoát kéo xuống. Lập tức, phần đàn ông vô cùng mạnh mẽ mà cậu ve vuốt nãy giờ bắn mạnh ra trong trạng thái cực nóng, cực to. Nắm lấy cây gậy bỏng tay kia, cậu có thể cảm nhận được mạch máu đang giật dữ dội trên thân gậy. Vật ấy ở trong tay, sự xấu hổ hẹn thùng khiến Hình Dã đỏ cả tai lẫn mặt. Cậu nắm chặt gậy th*t ngẩng cao đầu với khí thế ngút trời của đối phương một cách khó khăn, bắt đầu tuốt lên tuốt xuống dù động tác không thành thạo lắm.

Tiếng thở của Ôn Thừa Thư ngày càng nặng, anh vươn tay bọc ngoài tay cậu, hướng dẫn cậu vuốt ve cây gậy tràn trề nhựa sống của mình. Lòng bàn tay và mu bàn tay của Hình Dã đều bị nhiệt độ cao công kích, cơ thể lại bị Ôn Thừa Thư hôn đến mềm nhũn ra, cậu phải mất rất nhiều sức lực mới dứt khỏi môi hôn đầy quyến luyến của anh.

Động tác lên xuống trên tay bị Ôn Thừa Thư làm cho chậm lại, Hình Dã tranh thủ trượt môi dọc cằm anh xuống dưới. Đầu lưỡi ướt mềm liếm qua yết hầu khẽ nhúc nhích của đối phương, cậu hơi hé miệng ngậm nó vào, dùng răng nanh cọ nhẹ lên điểm gồ lên đó.

Ôn Thừa Thư đặt tay trên gáy Hình Dã, ngửa đầu thở dốc, yết hầu yếu ớt bị động tác gặm cắn của đối phương làm cho có chút đau, giọng nói bị dục vọng thiêu đốt trở nên thô ráp: “Cục cưng, đừng cắn.”

“Ưm…” Hình Dã bị tiếng “cục cưng” của Ông Thừa Thư giật cho tê dại khó kìm, hàm hồ lên tiếng, lại vội vã lôi kéo áo tắm trên người đối phương, để môi lưỡi mình lướt qua cổ anh, cắn mút đường xương quai xanh gợi cảm bên dưới. Đầu lưỡi cậu lưu luyến trong hõm xương vai của Ôn Thừa Thư một lúc lâu rồi mới thong thả trượt xuống, liếm mút cơ ngực rắn chắc của người nọ một cách đắm đuối si mê.

Những lọn tóc dài của Hình Dã rơi xuống da thịt của Ôn Thừa Thư, khiến anh vừa ngứa ngáy lại vừa tê dại. Anh dùng những ngón tay thon dài luồn vào tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt chúng lên, lại để bụng ngón tay xoa nhẹ da đầu cậu.

“Ư…” Một tiếng rên khe khẽ truyền ra từ cổ họng của Hình Dã, cậu run rẩy búng vào bàn tay đang xoa trên đầu mình, “… Nhột quá.”

Ôn Thừa Thư liền dừng lại, ngón tay thon dài chậm rãi đổi thành quấn quấn lọn tóc cậu.

Hình Dã cúi đầu ngậm lấy đầu v* của Ôn Thừa Thư, dùng đầu lưỡi ướt át mềm mại của mình đùa giỡn viên thịt nhỏ. Cảm giác sung sướng đến tê dại như một dòng điện chạy khắp tứ chi, Ôn Thừa Thư khẽ hừ lên một tiếng.

Nhưng Hình Dã không mơn trớn thân trên của anh quá lâu, làn môi mềm nhanh chóng lướt xuống, đầu lưỡi thong thả liếm qua từng đường rãnh do cơ bụng rắn chắc của anh tạo thành, thậm chí càng lúc càng có xu hướng tấn công xuống dưới. Bụng dưới trở nên căng thẳng, Ôn Thừa Thư vươn tay giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của Hình Dã, trầm giọng ngăn cản: “Được rồi.”

Hình Dã dễ dàng tránh thoát khỏi tay anh, trở tay đan năm ngón tay mình vào khe hở giữa những ngón tay anh, cùng anh mười ngón đan nhau, cúi đầu ngậm lấy bộ phận đã hiên ngang đứng thẳng của anh.

Đầu đỉnh nhạy cảm bị khoang miệng ướt át nóng bỏng bao vây, Ôn Thừa Thư gần như ngừng thở. Bỗng chốc, anh nắm chặt bàn tay Hình Dã, dùng bụng ngón tay ve vuốt những khớp xương nổi rõ bên trên.

Lỗ nhỏ trên đỉnh bị đầu lưỡi trơn trượt và mềm mại của người nọ quét qua, Ôn Thừa Thư cảm nhận được sự sung sướng dâng lên cuồn cuộn. Trong khoảnh khắc ý chí bị lửa nóng thiêu rụi hoàn toàn, anh khẽ buông ra một hơi thở vừa dài vừa nặng.

Miệng Hình Dã bị gậy th*t của Ôn Thừa Thư lấp đầy. Đầu đỉnh trơn ướt tiết ra chất dịch trong suốt từ tuyến tiền liệt, vị tanh mặn hơi khó chịu nên cậu đành phải nhả ra, thè lưỡi liếm quy đầu mập mạp rồi mơn trớn xung quanh, dần dần thích nghi.

Ôn Thừa Thư dịu dàng xoa đầu Hình Dã, nhẹ giọng nói: “Thôi được rồi.”

Nụ hôn dịu dàng của Ôn Thừa Thư như hòa tan cậu, thắt lưng đong đưa như muốn bẻ gãy cậu, lực của phần quy đầu va đập vào bi cậu cũng ngày càng lớn hơn, tiếng rên rỉ của Hình Dã truyền ra giữa môi kề môi của hai người, nụ hôn của Ôn Thừa Thư càng khiến cơ thể cậu căng cứng.

gậy th*t trong lòng bàn tay bỗng dưng khẽ run, Ôn Thừa Thư hôn sâu hơn, tần suất anh ra vào giữa hai chân cậu tăng nhanh đột biến, thắt lưng đưa đẩy ra vào như đang thô bạo va đập vào bờ mông mềm mại của cậu, phần bi nặng trĩu va chạm với đùi làm ửng lên một vệt hồng, tốc độ tay cũng nhanh hơn.

Nhịp thở của cậu nhóc ngày càng yếu ớt, Ôn Thừa Thư ngừng lại nụ hôn của mình, để cậu có cơ hội hít thở, hôn lên đôi tai đỏ ửng của cậu.

Giọng nói của Hình Dã vang lên như đang khóc nức nở, miệng gọi khi thì “anh”, lúc là “chồng”, khi lại là “Ôn Thừa Thư”, lung tung gọi hết một lượt. Cuối cùng, khi bụng ngón tay Ôn Thừa Thư ấn vào đầu đỉnh, tiếng rên rỉ trong miệng cậu đột nhiên thay đổi.

Một đám tinh dịch run run phun ra từ gậy th*t, Hình Dã kéo cây gậy đang được nắm chặt trong bàn tay Ôn Thừa Thư ra, cây gậy vẫn đang run rẩy bắn tinh. Mặt vùi vào trong gối đầu, một lúc lâu sau cậu mới buồn rầu phát ra vài tiếng khóc nức nở dù đã cố gắng kiềm chế.

Ôn Thừa Thư ôm lấy cậu, muốn sờ vào cây gậy th*t còn chưa hết dư vị đợt cao trào của cậu nhưng lại bị Hình Dã kiên quyết ngăn lại.

“Sao vậy?” Ôn Thừa Thư hôn tai cậu, dỗ, “Ngẩng đầu, để chồng nhìn xem nào.”

Hình Dã giấu mặt trong gối, nhất quyết không chịu ngẩng lên, bờ vai cậu run run, vùi đầu khóc một lúc rồi mới cất giọng run run như rất tủi thân: “Làm bẩn rồi…”

Ôn Thừa Thư ngẩn người, cho rằng cậu nói là làm bẩn giường, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ hôn tai cậu, dịu dàng nói: “Không sao, chốc nữa gọi người tới thay.”

Hình Dã vẫn vùi mặt không chịu ngẩng lên, Ôn Thừa Thư có hơi lo lắng gọi cậu: “Tiểu Dã?”

Lúc này, Hình Dã mới rầu rĩ đáp “Vâng”

“Ngẩng mặt lên xem nào.” Ôn Thừa Thư nói.

Một lúc sau, Hình Dã mới ngẩng đầu lên, hai mắt cậu đỏ đỏ, trên mặt còn hiện rõ vệt nước mắt, khiến anh mềm lòng.

Ôn Thừa Thư ôm cậu vào ngực, khẽ cười: “Có phải em đang sợ không?”

Hình Dã cụp mắt xuống, lắc đầu, nói rất nhỏ: “Làm bẩn…”

“Không sao…”

Ôn Thừa Thư còn chưa nói dứt lời, cậu nhóc đã từ từ nâng tay phải của anh lên, kéo tới bên môi, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay thon dài của anh như một con mèo nhỏ. Đầu lưỡi mềm mại ươn ướt cuốn đi những vết tinh dịch trắng đục trên tay anh, động tác chăm chú mà cẩn thận như đang đối xử với tác phẩm nghệ thuật đáng quý nhất trên đời.

Ôn Thừa Thư nhìn cảnh tượng dâm mỹ trước mắt, hơi thở dồn dập, giọng khàn khàn: “Cục cưng…”

Hình Dã quỳ sấp trên giường, mặt nghiêng trên chiếc gối trắng, tóc đen trải ra giường, đôi mắt dài nhỏ của cậu híp lại, ánh hổ phách trong mắt nhiễm màu dục vọng, gần như thành kính nâng tay anh, chiếc lưỡi đỏ sẫm cẩn thận liếm từng chút tinh dịch, đưa đầu ngón tay của anh vào miệng liếm sạch sẽ.

Cảm giác tê dại ở đầu ngón tay và dáng vẻ dâm đãng của cậu nhóc khiến phần đàn ông của Ôn Thừa Thư lại một lần nữa trướng lên. Mắt anh đen lại, đột ngột đưa cả ngón tay vào miệng cậu, ác liệt đùa giỡn đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của cậu. Đôi mắt mơ màng của Hình Dã nheo lại, phát ra tiếng “ưm ưm” từ trong cổ họng.

Khoang miệng Hình Dã bị ngón tay thon dài của anh lấp đầy, nước bọt tiết ra không thể nuốt xuống, tạo thành sợi chỉ bạc dài nhỏ tràn ra từ khóe môi theo ngón tay anh. Ôn Thừa Thư cúi người áp sát lên lưng người bên dưới, lại cứng rắn nhét thêm một ngón tay vào miệng cậu, hai ngón tay khép lại kẹp lấy đầu lưỡi cậu, ra lệnh nói: “Kẹp chân.”

Cậu nhóc bị bắt ngửa đầu hé miệng, cổ họng phát ra những tiếng nức nở nhỏ, nghe lời kẹp chặt hai chân, hạ thấp eo quỳ sấp trên giường, để Ôn Thừa Thư cắm gậy th*t rực nóng vào giữa hai chân trắng nõn của cậu, mạnh mẽ cọ sát…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.