Edit: Ame — Beta: Chicho
*****
Ôn Thừa Thư không để ý, nắm lấy xương tay mảnh khảnh của cậu: “Tôi đã từng nghĩ, những hành vi nghệ thuật đều là kiểu, ừm…”
Anh đang nói bỗng ngừng lại, nhưng Hình Dã ở trong ngực anh lại lên tiếng, nói nốt phần còn lại: “Là thoát y ấy ạ?”
Ôn Thừa Thư “ừ” một tiếng.
“Cũng có chứ” Hình Dã buồn bực nở nụ cười, “Em cũng từng cởi rồi, ngay mùa hè năm nay đó, còn lên báo Văn Dương luôn rồi.”
Ôn Thừa Thư bóp bóp lòng bàn tay cậu, nhíu mày cúi đầu nhìn cái đầu hơi xù xù trong lòng, mắt anh hơi trầm xuống, nhưng vẫn kiềm chế đè lại cảm giác không thoải mái trong lòng, hỏi: “Vì sao?”
“Ừm… Chủ tịch câu lạc bộ bọn em là một đàn anh khóa trên có chút mập mạp, tính tình cực kỳ tốt, ăn nói cũng hài hước, rất là quan tâm chăm sóc đám đàn em như bọn em. Sau đó anh ấy bắt đầu yêu đương, tính tình của anh ấy đột nhiên trở nên rất kì quái.” Hình Dã dùng mũi cọ cọ mở rộng khe hở ở cổ áo choàng tắm, chóp mũi lành lạnh đặt ở chỗ lõm nhỏ giữa hai bên xương quai xanh của anh, “Mãi đến buổi liên hoan câu lạc bộ chúc mừng anh ấy tốt nghiệp, vì uống rượu quá nhiều nên anh ấy cởi áo cho bọn em nhìn. Lúc ấy em mới biết, từ sau cổ đến ngang hông của anh ấy đầy các nốt trắng…”
“Em cực kỳ tức giận, cho nên em đánh hắn.” Hình Dã hạ thắt lưng xuống, dán lên cơ thể nằm dưới mình. Vì cậu lộn xộn nên áo choàng của anh trở nên xộc xệch, lộ ra vòng eo rắn chắc, cậu thả nhẹ từng âm thanh, tựa như một chất độc kích tình, ghé vào lỗ tai anh nỉ non từng tiếng từng tiếng nhỏ nhẹ khàn khàn, “Chỉ có anh mới có thể chạm vào em. Anh muốn sờ chỗ nào cũng được.”
“Hình Dã.” Ôn Thừa Thư nhắm mắt thở hắt ra, cố gắng khống chế khao khát đẩy người nọ xuống dưới thân mình, trầm giọng nhắc nhở cậu, cũng là tự cảnh báo chính mình, “Trên người em có vết thương.”
Cơ thể hai người dán sát vào nhau, bất cứ biến hóa nào cũng sẽ bị đối phương cảm nhận được một cách rõ ràng. Tuy lời anh nói vô cùng đứng đắn, nhưng phản ứng của thân thể lại có tỏ như đang chờ mọi thứ tiếp tục diễn ra.
“Không đau.” Hình Dã ngậm lấy vành tai của Ôn Thừa Thư, dùng đầu lưỡi hết mơn trớn lại cắn mút, khiến cho những tiếng nước đầy tình sắc vang lên. Cậu cất giọng nói vừa hàm hồ vừa mềm mại, “Em không sợ đau, anh làm gì em cũng được, em đều tình nguyện.”
Bờ môi Hình Dã lướt theo đường xương quai hàm của Ôn Thừa Thư, dần trượt xuống đôi môi mềm mại của anh. Bất chợt, cậu hơi hé miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cái cằm trơn nhẵn của đối phương, bật ra một tiếng gọi mơ hồ “Anh”.
Hơi thở của Ôn Thừa Thư dần trở nên nặng nề và gấp gáp, bàn tay đang đặt trên thắt lưng cậu hơi dùng sức, làm phần võng xuống cuối sống lưng xuất hiện một vết lõm mờ. Hiển nhiên, điều đó cũng khiến lời từ chối của anh thiếu đi rất nhiều sức thuyết phục: “Ngoan, đừng quậy.”
Đầu lưỡi mềm mại ướt át lại quá đỗi tò mò của Hình Dã liếm khắp cằm Ôn Thừa Thư, tay cậu cũng lần theo khe hở của áo bông tắm xâm nhập vào, vuốt ve từng tấc da thịt trên người anh một cách say mê. Dọc theo phần bụng bằng phẳng của Ôn Thừa Thư, Hình Dã thong thả lướt tay xuống dưới, mơn trớn bộ phận căng phồng được giấu dưới lớp quần lót của ai kia, dùng ngón tay miêu tả đường nét phần đàn ông tràn đầy sức sống nọ, vừa hôn môi anh vừa nhẹ nhàng nói một câu: “Anh à, anh cứng quá nè.”