Edit: Ame — Beta: Chicho
*****
Hình Dã đi theo Ôn Thừa Thư ra khỏi đồn công an, thấy anh đi vòng qua đầu xe đến chỗ ghế lái, cậu ngẩn người: “Một mình anh lái xe tới à?”
“Ừ.” Ôn Thừa Thư mở cửa xe, bước vào.
Buổi tối, lúc Ôn Nghi Niên gọi điện thoại cho anh, anh đang ở trong phòng làm việc cùng Vu Diễm, bàn bạc những chuyện liên quan đến việc trì hoãn kế hoạch ra mắt thị trường series thứ hai của bộ sưu tập Thu Đông. Bởi vì đang là buổi tối, lái xe đã hết giờ làm việc, chờ lái xe chạy tới công ty cũng phải mất ít nhất nửa giờ, anh không có kiên trì chờ đợi nên cầm chìa khoá tự mình lái xe qua đây luôn.
Hình Dã ngồi vào ghế phó lái, không đợi anh nhắc nhở, tự cậu ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, con ngươi đảo liên hồi không dám nhìn anh, ngón tay gảy gảy vết mài trên quần bò.
Ôn Thừa Thư lái xe ra khỏi khu vực để xe đồn công an, đi qua cổng trường học cũng không dừng lại. Hình Dã không hỏi anh muốn dẫn mình đi đâu, cậu biết dù là đi đâu mình cũng sẽ đồng ý thôi.
Ôn Thừa Thư lái xe rất chậm, cảnh đêm ngoài cửa sổ từ từ lùi về sau. Trong xe rất yên tĩnh, hai người không ai lên tiếng trước. Hình Dã nhìn hình ảnh anh phản chiếu trên mặt kính cửa sổ, thấy sắc mặt anh lạnh lùng, cậu có hơi buồn. Dường như cậu đã làm sai chuyện gì dù cậu cũng không rõ mình sai ở điểm nào.
Cho nên thấy Ôn Thừa Thư như vậy, tâm trạng bức bối vốn dĩ đã được giải tỏa sau trận đánh nhau lại quay về nghẹn trong lồng ngực.
Lần đầu tiên cậu thấy hơi giận Ôn Thừa Thư.
Em không làm gì sai cả, cũng không muốn muộn như thế còn bắt anh qua đây, anh tỏ thái độ với em làm gì?
Hình Dã biết ý nghĩ này của mình có hơi vô ơn, nhưng cậu không nhịn được cảm giác ấm ức. Vừa lạnh vừa đói bận rộn cả ngày ở trường, online lên mạng thì bị người ta xông vào mắng làm cậu ngột ngạt cả người. Khi nhìn thấy Ôn Thừa Thư ở đồn công an, suýt chút nữa cậu đã khóc òa lên, cậu còn nghĩ nếu có thể than khổ làm nũng trước mặt người mình thích, như vậy tối nay cũng không tính là quá hỏng bét.
Kết quả, người này nghiêm mặt từ đầu đến giờ, cũng không để ý đến cậu.
… Thà rằng không đến.
Hình Dã nhịn xuống ấm ức cay mũi, suy nghĩ có chút ác liệt.
Ánh mắt Ôn Thừa Thư thỉnh thoảng lại đảo qua các hàng quán ven đường, rốt cục cũng lên tiếng nói chuyện với cậu: “Có mang thẻ căn cước không?”
Hình Dã ngây người nhìn lại anh: “Sao, sao vậy ạ?”
Ôn Thừa Thư vươn tay nắm cằm cậu, hô hấp của Hình Dã nghẹn trong chốc lát. Cậu nhìn gương mặt anh tuấn của Ôn Thừa Thư cách mình ngày càng gần, sau đó, chỉ thấy lông mày của anh lại nhíu sâu hơn.
Ngón cái của Ôn Thừa Thư nhẹ nhàng ma xát một chút, cậu lập tức cảm thấy đau rát trên cổ, đau đến độ cậu phải hít một hơi sâu. Lúc này cậu mới nhận ra trên người mình vẫn còn vết thương.
Ôn Thừa Thư nhìn vết hằn đỏ tươi đáng sợ vắt ngang cổ cậu.
Nói không đau lòng chút nào thì đúng là giả dối. Video lúc trước anh xem trong phòng làm việc lại hiện về trước mắt anh một lần nữa, hình ảnh Hình Dã cúi gập thắt lưng trước mặt mọi người làm cảm xúc tức giận đã được anh nỗ lực đè xuống lại muốn bùng lên lần nữa. Anh híp mắt, vẻ lạnh lùng vừa tan đi lại bắt đầu ngưng đọng trong ánh mắt.
Hình Dã ngước mắt nhìn bộ dáng này của anh, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần, cậu mím môi có chút không vui.
“Ngẩng đầu.”
Ôn Thừa Thư cầm một nhúm bông gòn mới, thấm thêm thuốc sát trùng rồi nhẹ nhàng thoa lên cổ cậu, hàng lông mày rậm rạp cau lại thật nghiêm túc. Hình Dã cắn môi, khẽ run lên, hơi thở cũng dồn dập, lần này cậu thật sự cảm thấy đau.
“… Bọn họ không hiểu.” Hình Dã nói.
Bông thấm thuốc trong tay Ôn Thừa Thư di chuyển xuống dưới một chút, Hình Dã khẽ xuýt xoa vì đau. Cậu lén nhìn anh, giọng nói tựa như cáu kỉnh, vừa mềm mại vừa hung hăng: “Anh cũng không hiểu.”
“Anh cũng cảm thấy bọn em phải làm hài lòng tất cả mọi người hả?”
Ôn Thừa Thư không nói gì, trong mắt Hình Dã, điều này đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
Hình Dã bĩu môi, cảm thấy có chút khổ sở, ngón tay cậu kéo kéo tua rua trên mép gối, nhỏ giọng nói: “Bọn họ có thể không hiểu, nhưng anh thì không được… Anh không được nghĩ như thế về em.”
Động tác trên tay Ôn Thừa Thư ngừng lại, anh trầm mặc nhìn cậu một lát, buông bông gòn, ngồi thẳng dậy, lên tiếng: “Em nói cho tôi nghe.”
Hình Dã đỏ mắt, muốn khóc mà vẫn nhịn không khóc nhìn anh, những lời định nói nghẹn lại trong ngực hồi lâu, tầm mắt cậu nhanh chóng trở nên mờ mờ ảo ảo bởi màn nước tràn ra từ tuyến lệ, cậu dùng tay áo dụi dụi mắt, gật đầu thật mạnh: “Vâng!”