Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Hình Dã dịch sang bên cạnh một khoảng nhỏ, cơ thể cọ vào chăn vang lên tiếng sột soạt rất rõ ràng song lại chẳng cách xa bao nhiêu, chỉ tạo thành một cái khe bé đến nỗi chỉ cần trở mình là lập tức biến mất ở giữa hai người.
Cách một lớp kính dày, tiếng mưa ngoài trời nghe vừa nặng nề vừa dày đặc. Trong phòng, hơi thở ồ ồ của người bên cạnh hòa cùng tiếng mưa rồi tan vào bóng tối tĩnh mịch. Hình Dã cảm thấy vành tai mình đang nóng dần lên, không khỏi kéo kéo chăn, vùi nửa mặt vào lớp lông mềm mại.
Kéo chăn xong, cậu nhân tiện ụp hai lòng bàn tay lên gương mặt nóng hầm hập của mình, chầm chậm khép mắt.
Trên mặt như còn dính hơi nước từ cổ Ôn Thừa Thư, đầu mũi rúc trong ổ chăn ấm áp, từng hơi thở đều quyện mùi sữa tắm hương cam tươi mát của anh, Hình Dã cảm thấy bản thân đang phải chịu kích thích cả về thính giác và khứu giác. Trong phút chốc, bụng dưới của cậu trở nên căng thẳng, cậu vô thức co hai đầu gối lên.
Động tác không an phận của Hình Dã tạo ra những tiếng sột soạt. Cẳng chân trơn bóng của cậu vô tình cọ vào chân Ôn Thừa Thư. Động chạm rất nhỏ lại như đổ dầu vào lửa, không khí như có hoa lửa tóe lên, thân thể khô nóng chẳng khác nào bị thiêu đốt thêm lần nữa khiến nỗ lực nhẫn nhịn và kìm chế của Ôn Thừa Thư gần như thất bại trong gang tấc.
Giọng nói và ánh mắt anh đều trầm đến cực điểm: “Áo ngủ đâu?”
Đang co gối lại bị câu hỏi bất chợt của đối phương làm gián đoạn, Hình Dã duỗi cái chân vừa cọ vào Ôn Thừa Thư về như cũ, thành thật đáp: “Ở dưới tầng, em quên mang lên…”
Ôn Thừa Thư nhắm mắt, lặng lẽ thở ra một hơi dài.
Hình Dã suy nghĩ về câu hỏi của anh một chút, đột nhiên cậu khẽ bật cười, quay mặt về phía đối phương, dài giọng trêu chọc: “Ế~~, có phải anh…”
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Ôn Thừa Thư cắt ngang. Anh lạnh giọng hỏi: “Có phải cái gì?”
Áo ngủ tơ lụa mềm mại rủ xuống từ trên người Ôn Thừa Thư quét qua lồng ngực trần trụi của Hình Dã, khiến cậu không khỏi nhắm hai mắt lại, vùi mặt vào gối đầu thở dốc. Hormone nồng đậm bao quanh thân thể từ từ rút đi, trở mình, Ôn Thừa Thư vén chăn bước xuống giường.
Hình Dã nằm trên giường thở đầy nặng nề và gấp gáp, nâng mắt nhìn theo bóng người đang đi về phía phòng tắm, cậu dùng giọng nói khàn khàn mềm mại như còn chưa phai màu sắc dục nói: “Anh à, chẳng phải anh vừa mới tắm xong sao?”
Ôn Thừa Thư không hề dừng bước, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Ở trên giường, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Hình Dã vẫn vắt trên đỉnh đầu, cậu dựa vào chút ánh sáng nhạt nhòa tỏa ra từ lớp kính mờ trên cửa phòng tắm để nhìn lên cái trần nhà bằng ánh mắt hết sức xa xăm. Nhìn trong chốc lát, cậu chợt nghe thấy tiếng nước chảy truyền tới từ bên kia cánh cửa đã đóng chặt, nhắm mắt lại, chậm rãi trượt người xuống, cậu vùi gương mặt nóng như bị lửa đốt của mình vào trong chăn.
Lắng nghe tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực, Hình Dã lặng lẽ nở nụ cười.
Ôn Thừa Thư nhanh chóng ra khỏi phòng tắm. Khi anh vén chăn lên giường, Hình Dã vẫn nằm ở vị trí cũ, không hề động đậy. Một cơ thể mang theo hơi ấm dễ chịu ghé lại gần, Ôn Thừa Thư lập tức xoay người, đưa lưng về phía cậu.
“Em có thể ôm anh ngủ không?” Ở sau lưng, Hình Dã lên tiếng hỏi.
Ôn Thừa Thư nhắm mắt, lạnh lùng đáp: “Không.”
Vừa dứt lời, anh liền cảm nhận được một cánh tay đáp xuống thắt lưng mình, Hình Dã dán sát vào người anh, đến cả đầu gối cũng rúc vào khúc cong đằng sau đầu gối anh.
Hình Dã dùng nửa bên mặt cọ vào sống lưng lành lạnh của anh một cách mê say, nhẹ giọng nói: “Chúc anh ngủ ngon.”
“…”