Edit: Ame — Beta: Chicho
*****
Câu trả lời của Ôn Thừa Thư không phải điều cậu mong đợi, nhưng Hình Dã cũng không cảm thấy quá ấm ức. Cậu rất tự biết mình, dù sao cũng đang trong thời gian theo đuổi, hôn được đã là có lời rồi… huống hồ còn hôn đến độ mềm hết cả chân. Ban đầu là do không kiểm soát được cảm xúc, vất vả lắm mới kéo gần khoảng cách, da mặt cũng dày như tường thành rồi, cậu thật sự sợ rằng mình sẽ lại bị Ôn Thừa Thư dùng một tấm thẻ mà đẩy ra.
Hình Dã lưu luyến buông tay ra, bóp bóp cánh mũi hồng hồng, chỉ vào mảng ướt do cậu gây ra trên bả vai áo sơ mi của anh: “Áo anh bị bẩn rồi, em mang về giặt giúp anh nha!”
“Không cần.” Ôn Thừa Thư không quá để ý, anh nghiêng người đi qua bên cạnh Hình Dã, “Em về trường sớm một chút đi, buổi chiều có mưa.”
Hình Dã “à” một tiếng, quay đầu lại nhìn Ôn Thừa Thư. Ôn Thừa Thư đưa lưng về phía cậu, đứng ở bên giường giơ tay lên cởi nút áo sơ mi, khi anh giơ cánh tay, tấm lưng rộng rãi hơi căng lên, áo sơ mi mỏng ôm sát người mô tả chân thực những đường nét cơ bắp khêu gợi, Hình Dã không kìm được, chăm chú nhìn.
Động tác trong tay Ôn Thừa Thư ngừng lại, anh quay đầu lơ đãng nhìn cậu. Một tia nắng ranh ma lẻn qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu thẳng một đường ngang mũi anh, quẩn quanh nơi đường cong xương hàm dưới sắc nét, đôi mắt sâu xa ẩn trong bóng tối bí ẩn.
Cái kết cấu này quá đẹp mà, Hình Dã nghĩ.
Ôn Thừa Thư nhìn Hình Dã, không nói chuyện, hơi nhướn mày.
Hình Dã đành phải thu lại ánh mắt, quay đầu, mở khóa cửa rời đi.
“… Anh, anh Dã?” Vừa lúc Ôn Nghi Niên đi ra từ phòng bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hình Dã mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra, “Sao anh lại đi ra từ phòng của anh em…”
Hình Dã hít mũi, như không có chuyện gì xảy ra chào cậu nhóc: “Tiểu Niên, chào buổi sáng.”
“… Chào buổi sáng.” Lúc này Ôn Nghi Niên mới để ý thấy đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ, chần chờ đi tới, “Anh, làm sao vậy?”
“Không sao.” Hình Dã thuận miệng nói, “Anh trai nhóc vừa sáng sớm đã bắt nạt anh.”
“Bắt nạt anh?” Ôn Nghi Niên kinh ngạc, không tưởng tượng nổi ông anh lúc nào cũng chững chạc của mình bắt nạt người khác như thế nào.
Trước mặt là Hình Dã mặc đồ ngủ nhăn nheo, tóc cũng rối bù, môi hồng hồng rất mờ ám, cậu nhìn Hình Dã, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên.
Học viện Mỹ thuật Văn Dương có một truyền thống rất thô tục – nếu thích ai đó, hãy tặng cho người đó một bức tranh hoa hồng không bao giờ lụi tàn.
Rất quê mùa, quê đến mức tận cùng, quê đến độ muốn chui cả xuống đất.
Lần đầu tiên Hình Dã nghe được cái truyền thống này, trong lòng cũng thầm chửi mẹ nó mắc ói, chắc chắn là cái tên nghèo kiết xác nào đó vì không có tiền mà bịa ra cái chuyện vớ vẩn này.
Mà bây giờ, mỗi người đi qua sau lưng cậu đều vui vẻ cười cợt.
“Tiểu Dã hết FA rồi? Chúc mừng nhá!”
“Úi chà, nam hậu giảng đường yêu rồi hả?”
“Chậc chậc, cái bông cúc nho nhỏ này vẽ thật đẹp mà.”
Hình Dã rốt cục không thể nhịn được nữa, cậu bỏ bút xuống, ồn ào cười mắng: “Bố mày đang vẽ Margaret nhá, chúng mày biết cái gì, cút cút cút.”
“Margaret cái gì chứ, còn lấy hẳn tên nước ngoài ra vẻ á hả!!!” Một người bên cạnh khoác tay ôm vai cậu, hất hất cằm về phía bức tranh của cậu, “Đám quê mùa chúng ta gọi cái này là hoa anh thảo (*) nè, phía sau núi mọc cả một khoảng lớn luôn á. Loại hoa này dễ sống lại sống dai, trừ khi thời tiết lạnh buốt, chứ một năm nó có thể nở hoa được tám, chín tháng luôn.”
(*) Hoa anh thảo: còn được gọi với tên là cúc Margaret hoặc cúc Marguerite, có chỗ gọi là cúc mắt bò gì đấy. Link: https://baike.baidu.com/item/%E6%9C%A8%E8%8C%BC%E8%92%BF/6143740
Hình Dã nghe vậy hơi nhếch mày, vốn cậu chỉ tra qua loa ngôn ngữ của các loài hoa, cảm giác ý nghĩa của hoa này không tệ lắm nên vẽ. Nghe thằng bạn nói vậy, cậu càng cảm thấy mình vẽ không sai chút nào, giống y như cậu vậy.
… Chỉ cần Ôn Thừa Thư cho cậu một chút ánh mặt trời, cậu có thể rực rỡ đến chói mắt rồi.
“Cười ngốc cái gì đấy?” Người nọ buồn cười đập một cái vào vai cậu, “Trời cũng sắp vào đông, thế mà mùa xuân của mày mới đến hả? Chuyện gì đây tiểu Dã, mày yêu thật rồi hả?”
Hình Dã mơ hồ đáp: “A.”
Trả lời qua loa xong, mặc cho mọi người hỏi thế nào cậu cũng không chịu lên tiếng, chỉ là ý cười nhuộm hồng cả khuôn mặt. Cậu cầm lấy bút vẽ, tiếp tục quẹt quẹt phác họa.