Edit: Ame — Beta: Chicho
*****
Hình Dã rửa tay xong thì đi ra, ngồi xuống vị trí đặt bữa sáng của mình, ngước mắt nhìn Ôn Thừa Thư đang chậm rãi ăn sáng ở phía đối diện.
Vừa rời giường, Ôn Thừa Thư không đeo kính, cũng chưa kịp chỉnh trang đầu tóc, sợi tóc rối nhẹ tự nhiên rủ xuống trán anh, nhìn qua trông thật tùy ý mà cũng thật dịu dàng, ánh nắng sớm mai ngoài cửa sổ chiếu lên mái tóc anh, làm ánh lên màu nâu trầm như màu trà – ngay cả cậu cũng như muốn tan vào trong sự ấm áp của người này.
Hình Dã vốn muốn trò chuyện cùng anh về một vài chủ đề nào đó để kéo gần quan hệ, thế nhưng cậu cứ chăm chú nhìn anh như không thể dứt ra, rồi lại đột nhiên có cảm giác không nỡ phá hỏng bầu không khí vi diệu này.
Đại khái là tối hôm qua chơi đùa quá đà, mãi cho đến khi hai người im lặng ăn sáng xong cũng không thấy những người khác đi ra.
Chờ Ôn Thừa Thư ăn xong, Hình Dã vội đứng dậy, muốn thể hiện khả năng trước mặt anh: “Em đi rửa bát!”
Ôn Thừa Thư đi tới lấy mấy cái bát đĩa trước mặt cậu: “Có máy rửa bát.”
“… A.” Hình Dã đi theo phía sau Ôn Thừa Thư, nhìn anh xếp bát đĩa ngay ngắn vào máy rửa bát, “Em có cần làm gì nữa không?”
Ôn Thừa Thư nhấn nút khởi động, chờ máy bắt đầu phun nước, anh nói: “Uống hết sữa tươi đi, cậu bạn nhỏ còn đang lớn.”
Cụm từ “cậu bạn nhỏ” làm cho tim Hình Dã cảm thấy thật ấm áp, cậu làm bộ bất mãn phản bác, “Không nhỏ mà!”, ý cười lại lan từ đuôi mắt đến khóe miệng.
Cậu cầm cái cốc thủy tinh đựng đầy sữa ấm ngồi trên ghế salon, miệng nhỏ ngậm thành cốc từ từ uống sữa, nhưng ánh mắt đã sớm dừng lại trên hộp thuốc lá tối qua thuận tay để lên bàn. Hình Dã nghiện thuốc lá không nặng, chỉ là cậu có một thói quen từ lâu, buổi sáng sau khi thức dậy ở trường, cậu sẽ đi lên sân thượng hút một điếu thuốc, lúc này đúng là hơi thèm thuốc rồi.
Đương nhiên cậu hiểu Ôn Thừa Thư biết cậu có hút thuốc, cũng hiểu về bản tính của cậu, dù sao ấn tượng về lần đầu gặp mặt vẫn còn đó, muốn chối cũng khó.
Nhưng cậu vẫn nhịn được, dù sao muốn giả bộ thì phải giả bộ tới cùng. Không biết vì sao cậu có một suy nghĩ mãnh liệt trong tiềm thức, cậu cảm thấy Ôn Thừa Thư sẽ thích người ngoan ngoãn.
Ôn Thừa Thư đã sớm chú ý đến đường nhìn của cậu nhóc ngồi bên cạnh, người hút thuốc lá hiếm khi quan tâm đến việc có người hút thuốc bên cạnh mình, nhưng nhìn cậu nhóc này không tập trung tinh thần mà cứ cầm cốc sữa giả bộ ngoan ngoãn, anh lại cảm thấy thú vị.
Ôn Thừa Thư vốn đang bị cậu khóc cho mềm lòng, nghe xong lời cậu nói thì lại sửng sốt, ngừng trong chốc lát, cuối cùng anh cũng hiểu ra là cậu đang hiểu nhầm. Kéo kéo cậu nhóc đang dính trong ngực mình, anh đáp: “Em nói đến tấm thẻ kia sao? Đêm qua tôi đã định đưa cho em, nhưng ngày hôm qua tình hình không phù hợp nên hôm nay tôi mới đưa cho em được.”
Hình Dã cúi đầu buồn buồn: “Em không muốn.”
“… Đây là chi phí thuê người mẫu trước đó.” Ôn Thừa Thư cũng đau lòng cậu, càng nhiều hơn là cảm giác dở khóc dở cười, anh thầm thở dài một hơi, “Lần trước đưa hợp đồng cho em thì không thấy em điền thông tin thẻ ngân hàng, nên tôi nhờ người làm cho em một cái thẻ, vốn định để tiểu Niên đưa cho em, cũng may là em đang ở đây nên tôi đưa luôn.”
“…”
Trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Hình Dã đứng trước mặt Ôn Thừa Thư, vẫn cúi đầu, lần này thực sự là lúng túng đến không ngóc đầu lên được.
Mẹ kiếp, mất mặt.
Thật quá con mẹ nó mất mặt.
Ôn Thừa Thư nhìn cậu rũ mắt, tốt bụng tìm cho cậu cũng như cho mình một bậc thang.
“Công ty tôi có chút việc phải xử lý…”
“Em thích anh.” Hình Dã đột nhiên cắt ngang, giơ tay lên che hai mắt sưng đỏ, chóp mũi vì khóc mà đỏ ửng bóng loáng. Vò đã mẻ thì không sợ sứt, cậu cứ thế vươn tay ôm cổ Ôn Thừa Thư lần nữa, nước mắt nước mũi cọ hết lên người anh, tỏ vẻ không thèm nói lý, lặp lại hết lần này đến lần khác bên tai anh, “Em thích anh, em rất thích anh.”
“Được rồi.” Ôn Thừa Thư dịu dàng vò lên cái đầu đang cọ loạn bên cổ mình, “Tôi phải đi thật mà.”
“Anh sẽ ở bên em chứ?” Hình Dã ôm anh, nhỏ giọng hỏi.
Ôn Thừa Thư im lặng trong chốc lát, vỗ nhè nhẹ lưng cậu: “Ngoan, đi xuống đi.”