Xem Chim Không Anh – Chương 22 Thích anh – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Xem Chim Không Anh - Chương 22 Thích anh

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Ôn Thừa Thư thản nhiên hạ mắt, vẻ mặt không biểu lộ chút bất ngờ nào, ánh mắt cũng không hề dao động.

Anh không mở miệng, Hình Dã cũng chẳng thúc giục, cậu chỉ lẳng lặng nhìn Ôn Thừa Thư chậm rãi bỏ thức ăn vào miệng, động tác tao nhã tự nhiên giống như không hề nghe được lời tỏ tình của cậu.

Bàn ăn bỗng chìm vào tĩnh lặng dị thường. Hình Dã rất muốn biết tại sao Ôn Thừa Thư có thể ăn mà chẳng phát ra bất cứ tiếng động nào, trong khi âm thanh do dao dĩa kim loại va chạm vào đĩa sứ lúc cậu cắt thức ăn lại như chỉ hận không thể tạo thành một bản giao hưởng.

Giai điệu du dương êm đềm tràn ra từ mười đầu ngón tay linh hoạt của nghệ sĩ dương cầm. Thứ âm thanh duyên dáng ấy chầm chậm tan vào không khí, chầm chậm bủa vây hai người. Cuối cùng, bầu không khí giữa họ cũng không đến mức quá xấu hổ.

Ôn Thừa Thư cầm chiếc khăn nhung màu xám nhạt để sẵn trên bàn lên, lau lau đôi môi không dính một mẩu vụn thức ăn nào. Sau khi bỏ khăn xuống, anh mới mở miệng: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Hình Dã im lặng trong giây lát, âm thầm khai gian thêm hai tuổi cho bản thân mình: “Hai hai ạ.”

Ôn Thừa Thư thoáng thả lỏng cơ thể, dựa vào lưng ghế, đặt một bàn tay lên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Qua hai tuần nữa, tôi sẽ ba lăm.”

“Thế thì sao ạ?” Hình Dã nhún vai tỏ vẻ cậu chẳng thấy có vấn đề gì, giọng điệu cũng hết sức thản nhiên, “Cùng lắm thì lúc anh già, em sẽ giúp anh đẩy xe lăn.”

Thấy Ôn Thừa Thư hơi nhướn mày, Hình Dã lại đặt tay lên mặt bàn, để hai cánh tay chồng lên nhau, hơi rướn người về phía trước, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười gian, đẩy cao âm cuối mà hỏi đùa: “Hay là, anh chỉ muốn em biết rằng sắp đến sinh nhật của anh rồi?”

Dáng vẻ của cậu lúc này hơi vô lại, khá gần với ấn tượng khi Ôn Thừa Thư nhìn thấy cậu lần đầu. Mấy ngày nay, anh suýt bị vẻ ngoài ngoan ngoãn do đối phương cố tình đắp nặn che mắt. Rõ ràng cậu nhóc trước mặt giống một chú báo con nguy hiểm hơn.

Đương nhiên, Ôn Thừa Thư – đối tượng bị coi như “con mồi” cũng chẳng phải loại thỏ con hiền lành dễ chọc. Anh lơ đễnh nâng mi, liếc qua đôi mắt của kẻ vừa nói ra những lời đầy tính xâm lược trước mặt, giọng điệu mang theo vài phần nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, có lẽ cái “lý do không thể không làm” kia chưa phải là tốt nhất.”
Cậu ngồi thẳng dậy, gạt tóc rủ trên vai ra sau lưng, hơi nâng cằm, liếc nhìn ánh mắt đang dao động của Ôn Thừa Thư, giọng điệu tự nhiên đến lạ lùng.

“Em nói ra những điều đó không phải vì muốn tác động hay làm anh khó xử. Đương nhiên là em biết, anh chắc chắn không phải người sẽ dao động vì những chuyện thế này.”

“Em bây giờ đang thành khẩn bày tỏ tình yêu dành cho anh.”

Chờ cậu nói xong, Ôn Thừa Thư mới cầm ly rượu vang trên bàn, đưa đến bên môi, ngậm miệng ly, tao nhã nhấp một ngụm. Anh nâng đôi mắt vô cùng điềm tĩnh, hạ thấp giọng nói để sự lạnh lùng tràn ra: “Trong mắt tôi, em và Ôn Nghi Niên không có gì khác nhau cả.”

Ôn Thừa Thư cảm thấy mình đã nói khá rõ ràng, song cậu nhóc trước mặt lại nhẹ nhàng quệt miệng, vuốt vuốt cằm, nói ra những lời bướng bỉnh, có vẻ như không đạt được mục đích quyết không từ bỏ: “Thế thì em và Ôn Nghi Niên đều thích anh. Dù không phải cùng một loại thích, nhưng nếu anh hiểu rộng ra một chút thì không có gì là không thể.”

“…”

Ôn Thừa Thư nhíu mày nhẹ đến không thể nhận ra, anh đặt khuỷu tay lên tay ghế, nghiêng đầu đỡ trán. Anh đột nhiên phát hiện, ở trước mặt Hình Dã, số lần chẳng biết nên nói gì của anh đang ngày một nhiều lên.

Hình Dã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài, mưa đã nhỏ đi, những mảng nước mưa thật lớn tuôn trào trên mặt kính dần co lại thành những dòng nước nhỏ, bám vào bề mặt thủy tinh tạo thành những đường uốn khúc quanh co.

“Anh.” Hình Dã vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa cất giọng hết sức tự nhiên, “Ngày mai em có buổi chụp hình chính thức, phải đi sớm lắm, có lẽ đêm nay em sẽ ngủ lại thành phố Nghi.”

“Tôi giúp em đặt phòng khách sạn.”

Hình Dã nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Thừa Thư, trong mắt ẩn chứa ý cười nồng đậm, ngoài miệng lại ra vẻ mất mát mà nói: “Ồ… Anh sẽ để Ôn Nghi Niên ở khách sạn sao?”

Nhìn vẻ mặt đắc ý khi thực hiện được quỷ kế của đối phương, Ôn Thừa Thư chợt thấy huyệt Thái Dương của mình giật lên một cái.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.