Edit: GiaLinh — Beta: Chicho
*****
“Phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, anh đang ở đồn công an…” Ôn Thừa Thư ôn hòa gọi điện thoại, giọng điệu khi nói chuyện mang theo một chút dịu dàng tự nhiên, “Anh không sao, chỉ là đến phối hợp điều tra. Ừ, anh không đến chỗ em nữa, các em ăn xong về nghỉ sớm một chút, có việc gì gọi lại cho anh.”
Ban đêm, trong đồn công an rất yên tĩnh, giọng bé trai sốt ruột truy hỏi truyền vào tai Hình Dã rất rõ ràng. Cậu không nhịn được liếc anh một cái, chờ anh cúp điện thoại mới tò mò hỏi: “Bạn trai à?”
Ôn Thừa Thư nâng mắt, ánh mắt hơi dừng lại trên khuôn mặt cậu, phát hiện cậu không nhận thấy sự mạo phạm trong lời nói của mình, anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nóng không lạnh giải thích: “Em trai tôi.”
Cũng may Hình Dã chỉ là thuận miệng hỏi, cậu “A” một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa.
Di động trong túi Hình Dã chợt vang lên một tiếng, cậu cúi đầu móc ra nhìn, trong nhóm chat có người hỏi cậu đang ăn cơm lại chạy đi đâu, sao lâu vậy rồi vẫn chưa quay về. Cậu thấp giọng lười biếng trả lời: “Đang ngắm chim, giục cái gì mà giục.”
Cậu vừa dứt lời, vài anh cảnh sát trong phòng đều bật cười.
Gã đàn ông đang ngồi xổm trong góc tường cúi đầu xuống thấp hơn, bên chân gã là chiếc mũ lưỡi trai bẩn thỉu nằm trên mặt đất, đầu tóc không biết bao lâu mới gội một lần bết lại thành từng cục, bị ánh đèn sáng chói trong đồn công an chiếu đến phản quang. Gã sợ hãi, nhỏ giọng biện minh cho bản thân: “Chẳng phải cậu ta vừa mới nói trời tối quá không nhìn rõ cái gì sao…”
Một chú cảnh sát cau mày vỗ bàn, trừng mắt nghiêm nghị nói: “Không nói chuyện với mày.”
“Chú à,” Hình Dã nhìn lướt qua “chú chim sẻ” của gã đàn ông, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại, ngoài miệng lại giống như có chút khó nói, “Thực ra nguyên nhân chủ yếu không phải do trời tối, mà là vì nhỏ quá, cháu nhìn một lúc lâu như vậy cũng không thấy, cháu đề nghị lần sau hành động các chú nên mang theo cái kính lúp…”
Vô tình thấy trên trang giấy của cậu vài đường cong sơ khai, Hách Phi thò đầu sang nhỏ giọng hỏi: “Mày vẽ cái gì vậy?”
Hình Dã vừa cầm bút thêm thêm sửa sửa những đường cong trên giấy, vừa nhẹ nhàng trả lời: “Tình yêu của tao.”
“Hả?” Hách Phi ngẩn người, “Cái quái gì thế?”
Hình Dã nhíu mày không hài lòng nhìn bản vẽ trước mặt, nhanh chóng gỡ nó xuống, ném sang đống rác bên cạnh. Cậu quay đầu nhìn về phía Hách Phi, giọng điệu nghiêm túc: “Phi Phi, tao yêu rồi.”
Hách Phi có chút mê mang, kinh ngạc hỏi: “Cùng ai?”
“Không biết.”
“…”
“Tao yêu một đôi tay.” Hình Dã nói một cách thâm trầm.
“Mày… Yêu cái gì?” Sự mờ mịt trong mắt Hách Phi ngày càng nhiều.
Hình Dã nhìn sâu vào mắt hắn, ánh mắt lộ ra sự thương hại với kẻ “phàm phu tục tử”, cậu quay đầu, tiếp tục vẽ “tình yêu” mới chợt đến của cậu.