Xem Chim Không Anh – Chương 18 Sắp gặp rồi – Botruyen
  •  Avatar
  • 38 lượt xem
  • 3 năm trước

Xem Chim Không Anh - Chương 18 Sắp gặp rồi

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Trời âm u, xem ra lại sắp mưa rồi.

Hình Dã hơi híp mắt, lười biếng ghé vào ban công nhả khói. Bất chợt, điếu thuốc trên tay bị người ta giật mất, cậu quay đầu lườm Hách Phi một cái, khàn giọng hỏi: “Làm gì đấy?”

“Nhịn mấy hôm đi, họng thế rồi mà còn hút.” Hách Phi thuận tay dập thuốc, chuyển sang thu áo gối đang phơi trên giá cạnh đó.

Hình Dã quen thói hắng giọng, bây giờ yết hầu lại như mọc mấy cái gai, khạc không được mà nuốt cũng chẳng trôi, nên giọng nói đã khàn nay lại càng thêm khó chịu: “Việc gì đâu, đâu phải cứ nhịn mấy hôm là khỏi được, đã không khỏi được thì cần gì tự làm mình khó chịu thêm?”

Hách Phi “xì” một tiếng, tóm hai góc áo gối bắt đầu giũ giũ trong không khí: “Cũng đúng.”

Hình Dã bị viêm họng mãn tính, bệnh này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần giữ ấm đầy đủ là sẽ ổn. Thế nhưng người này lúc nào cũng thích thời trang, mùa đông khắc nghiệt thế mà vẫn chỉ hận không thể mặc mỗi một lớp quần áo mỏng manh để chạy rông ngoài đường, cho nên cứ đổi mùa là lại bệnh. Mỗi lần viêm họng, nhẹ thì ho khan mười ngày đến nửa tháng, nặng thì nửa quý tiếp theo lử đử lừ đừ, uống thuốc không đỡ, chỉ có thể ôm chặt thuốc ngậm mà sống qua ngày, hễ khó chịu là lại bỏ vào họng một viên.

“Mặt trời mọc từ đằng Tây sao? Ngày nghỉ mà mày dậy sớm thế.”

Hách Phi cầm áo gối vào phòng, Hình Dã cũng lò dò theo sau: “Mà này, Phi Phi ơi, mày có kem che khuyết điểm không?”

“Tao lấy đéo đâu ra cái thứ nhảm nhí ấy.” Hách Phi bò lên giường mình, liếc mắt nhìn Hình Dã từ trên cao, “Nhưng trong ngăn kéo của tao có một lọ màu acrylic trắng (*), hay mày xài tạm đi?”

(*) Màu acrylic: là một loại màu quen thuộc đối với những người yêu vẽ. Đây là loại màu phổ biến nhất trong ngành vẽ.

Hình Dã ghé vào khung giường nhìn Hách Phi thay áo gối, cau mày: “Có trắng quá không?”

Lái xe là một người đàn ông phương Bắc hết sức nhiệt tình. Chờ Hình Dã ngồi vào xong, hắn mới lấy một phần ăn sáng để trên ghế phó lái ra, đưa cho cậu. Hình Dã hơi xấu hổ, đối phương lại cười cười: “Ngài Ôn bảo tôi chuẩn bị.”

Chiếc xe chậm rãi ra khỏi sân trường. Lúc này đã qua giờ cao điểm, trên đường không đến mức quá đông, ra khỏi cổng trường, chiếc xe lập tức chạy vào làn cao tốc.

Hình Dã suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gửi cho Ôn Thừa Thư một tin nhắn: “Cảm ơn bữa sáng của anh ^^”

“Ôi, mưa rồi.” Lái xe bật cần gạt nước, lau những hạt mưa bé xíu đọng trên kính chắn gió ở trước xe đi.

Hình Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa phùn nhỏ bé nối đuôi nhau tạo thành vô số sợi chỉ bạc buông xuống từ trên bầu trời. Màn mưa bụi mỏng manh như kéo một tấm rèm che mờ khung cảnh trên đường phố. Thỉnh thoảng, trên làn cho xe thô sơ lại có bóng đỏ của người đi xe đạp mặc áo mưa.

Trong hoàn cảnh như thế, tâm trạng Hình Dã lại càng trở nên thoái mái nhẹ nhàng.

Điện thoại trong tay bỗng rung một cái, cậu cúi đầu, là tin nhắn trả lời của Ôn Thừa Thư.

[ Wen ]: Đừng khách sáo, chẳng biết em thích cái gì nên tôi đã bảo lái xe tự chọn.

Hình Dã đáp lại bằng một câu: Em thích lắm~

Đợi trong chốc lát, bên kia không nhắn tin tới nữa.

Hình Dã cầm cốc sữa đậu nành còn ấm, dựa vào lưng ghế mềm mại phía sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự mong chờ trong lòng cậu mỗi lúc một nhiều thêm, độ cong trên khóe miệng cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Hi, sắp gặp rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.