Xem Chim Không Anh – Chương 17 Chẳng lẽ anh còn chưa phát hiện ra – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Xem Chim Không Anh - Chương 17 Chẳng lẽ anh còn chưa phát hiện ra

Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Khi Ôn Thừa Thư bỏ bát thức ăn vào lồng, chú chim nhỏ vốn đang ngủ say không biết là bị tiếng động do anh tạo ra đánh thức, hay vì ngửi được mùi thức ăn mà liền mở mắt, mơ màng nhìn anh.

Ôn Thừa Thư xoa xoa tay, đứng dậy đi cầm điện thoại lên, chuyển sang chế độ camera sau rồi quay về phía cục bông trắng ở trong lồng chim cho Hình Dã xem.

Chim nhỏ lắc lư từng bước, chậm rãi dịch đến gần cái bát thức ăn. Rõ ràng là cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn tham ăn, nó vừa mổ lên mổ xuống vừa híp mắt đong đưa đầu, khiến cho thân chim bông xù cứ lắc qua lắc lại.

“Nhìn nó cứ như viên bánh trôi ấy.” Hình Dã đột nhiên nở nụ cười, “Bộ dáng nó ăn cực giống lúc em vừa học vừa ngủ gật thời trung học. Khi đó em còn ra sức tự tẩy não bằng câu “mình không buồn ngủ, mình có thể học được mà”…”

Tưởng tượng theo những gì đối phương vừa nói, Ôn Thừa Thư thoáng mỉm cười: “Lúc học trung học em cũng để tóc dài như thế này à?”

“Đúng vậy, em nuôi nhiều năm lắm rồi.” Hình Dã khều lọn tóc dài đang vén sau tai, để trong lòng bàn tay, vừa ngắm vừa nói, “Từ bé luôn cơ đấy.”

“Thế lúc bé em không…” Chưa nói hết lời, Ôn Thừa Thư đã cảm thấy câu hỏi của mình không lịch sự lắm, vì thế anh bèn không nói nốt câu đó nữa.

“Không gì ạ?” Hình Dã lập tức gặng hỏi.

Ôn Thừa Thư lắc đầu, cười cười: “Không có gì.”

“Thường xuyên bị nhầm là con gái ấy à?” Hình Dã nhìn thẳng vào camera rồi nở nụ cười, đuôi mắt cong cong, “Vấn đề này em đã được hỏi đến tám trăm lần rồi… Nhầm thì cứ nhầm thôi, chẳng lẽ gặp ai em cũng tụt quần cho họ nhìn một phát?”

“…” Ôn Thừa Thư ngẩng đầu, dùng ánh mắt mang theo một tia cảm xúc không rõ là gì để nhìn cậu, thầm nghĩ: cái này thật đúng là không ổn.

Phát hiện có lẽ mình đã để lộ bản tính không nên lộ ra nào đó, Hình Dã vội vàng bổ sung thêm: “Không phải đâu, ý em là nhầm em thành con gái cũng được, giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, giới tính còn có gì quan trọng nữa đâu?”

Lời này thế mà cũng rất có lý, Ôn Thừa Thư thu lại ánh mắt, tán thành: “Ừ.”
Hình Dã đặt cằm lên cái gối đầu, nhìn anh, hỏi: “Vậy để em mời anh một bữa được không?”

“Hửm?” Ôn Thừa Thư không ngờ cậu sẽ đưa ra yêu cầu này nên hơi sửng sốt, “Vì sao?”

“À thì…” Hình Dã nghĩ nghĩ, nói, “Vì anh giới thiệu cho em một công việc rất lợi hại đó.”

“Tôi chỉ có nhiệm vụ giới thiệu.” Ôn Thừa Thư nhẹ nhàng nói, “Kết quả thế nào vẫn là do đại diện nhãn hàng quyết định.”

“Em biết mà.” Hình Dã hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút liền hỏi, “Vậy anh cứ coi như em bồi thường vì đã làm hỏng điện thoại của anh đi, có được không?”

“Không cần khách sáo.” Ôn Thừa Thư nói, “Tôi dùng chiếc điện thoại đó cũng lâu rồi, vừa lúc đổi cái mới thôi.”

“Ầy ầy.” Hình Dã chơi xấu, “Vậy coi như cảm ơn anh đã nuôi chim giúp em, hoặc nguyên nhân nào khác cũng được, lần trước đi ăn lẩu khiến anh tốn tiền em rất ngại, dù gì anh cũng phải cho em một cơ hội mời lại anh chứ?”

Hình Dã dừng một chút, nâng mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ lại khiến âm thanh phát ra mang theo cảm giác chân thành thâm tình cực kỳ khó tả: “Huống hồ, chẳng lẽ anh còn chưa phát hiện ra…”

Tim Ôn Thừa Thư bỗng hẫng đi một nhịp, anh nhíu mày, thản nhiên ngắt lời Hình Dã: “Được rồi.”

“… Em và Nghi Niên đã kết nghĩa trước mặt Quan nhị gia (*) rồi.”

          (*) Quan nhị gia: Quan Vũ, cũng được gọi là Quan Công, tên chữ là Vân Trường hoặc Trường Sinh.

Hình Dã vẫn cố nói cho hết lời, ý đồ dựa vào mối quan hệ “ghép cây” cực kỳ xa xôi ấy để kéo gần khoảng cách giữa hai người – dù việc kết nghĩa này chỉ là cùng nhau hát bài “Cuồn cuộn về Đông sông Trường Giang” ở quán karaoke.

Ôn Thừa Thư: “…”

Nhận thấy Ôn Thừa Thư đã đồng ý, Hình Dã vui vẻ cười hai tiếng, nhân cớ đó nói: “Anh trai tốt, cuối tuần gặp nhé.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.