Kim San an ủi bản thân như vậy, tắt đèn định nằm xuống thì đụng phải thứ gì đó, nhảy cẫng lên.
“Á! Cô là ai?”
“Nhát gan như vậy mà còn dám nghĩ đến việc giết người?”
Lưng Kim San tựa vào một người phụ nữ quyến rũ yêu kiều, cô ta mặc một chiếc sườn xám màu đen thêu hình hoa mẫu đơn, tay cầm một cái quạt lụa hình bầu dục vẽ các loại hoa. Đôi môi đỏ thắm, khuôn mặt như tranh, dáng vẻ mềm mại, có phần thùy mị xa hoa của Thượng Hải cũ.
Mồ hôi lạnh trên người Kim San chảy ròng ròng, nghĩ đến gì đó, gan lại lớn thêm vài phần.
“Cô… cô là ma trong tấm quỷ bài này sao?”
Người phụ nữ giơ ngón tay trỏ có móng sơn màu đỏ chót lên lắc lắc, “Sai, ta lợi hại hơn tên quỷ nhỏ mà cô nuôi nhiều lắm.”
Kim San nắm chặt quỷ bài, bên trong này thật sự có một con quỷ nhỏ sao? Không phải cô ta không nghĩ đến việc nó thực sự tồn tại, chỉ có điều cái khả năng có thể khiến người ta sợ hãi này vừa xuất hiện đã bị cô ta lập tức phủ nhận. Những lần linh nghiệm trước đây, trong tiềm thức cô ta đã biết rằng là do con quỷ nhỏ làm, nhưng cô ta không chịu thừa nhận, không muốn tin. Bởi vì cô ta không thể chấp nhận bên cạnh mình thật sự có một con quỷ vừa xấu xí vừa ác độc đi theo…
Hoa Khôi nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, cười khẩy một tiếng rồi đứng lên giường, “Người đời đều biết rõ ma quỷ ác độc, nhưng không hề biết thứ ác độc nhất lại chính là lòng người.”
Chậc, còn cảm thấy ma quỷ xấu xí ác độc nữa, cũng không tự xem cái đức hạnh của bản thân cô ta! Nếu không phải Kim Đậu Đâu kia có Yêu Tôn ở bên cạnh không dễ ra tay, thì cô ta cũng chả thèm nói chuyện với loại người phàm lòng dạ xấu xa này.
“Ta hỏi lại cô một lần nữa, cô muốn Kim Đậu Đậu chết phải không?”
Kim San gật gật đầu, không còn sợ hãi, “Muốn.”
“Rất tốt.”
Hoa Khôi khẽ bĩu môi, phe phẩy cái quạt, một bình sứ liền rơi xuống tấm ga trải giường. Kim San khó hiểu nhìn chằm chằm vào thứ đồ màu sắc cổ xưa đó, nhưng vẫn nghe được giọng nói của người phụ nữ kia, “Loại thuốc này có tên là Đoạn Trường Thảo. Nếu cô có cái gan đó thì mang đi cho cô ta uống. Trong vòng ba ngày, cô ta nhất định thủng ruột mà chết. Vả lại loại thuốc này không màu không vị, đám cảnh sát người phàm sẽ không bao giờ điều tra ra được.”
Cảnh sát người phàm không thể điều tra ra đúng là sự thật, thế nhưng cảnh sát cũng không hoàn toàn đều là người phàm mà. Với lại cái gì mà thủng ruột mà chết, toàn là vớ vẩn!
Thực ra, đó là một bình thuốc phá thai liều mạnh.
Chỉ có điều, nếu cô đã muốn lừa người khác thay cô đi tìm con đường chết, thì dù thế nào cũng phải quan tâm chút đúng không? Không làm tròn tâm nguyện của người ta sao được chứ? Hơn nữa, Đoạn Trường Thảo gì đó, cô cũng nào dám cho Kim Đậu Đậu uống?
Thứ nhất, Chủ Thượng đã nói rõ ràng, xử lý trứng trong bụng Kim Đậu Đậu, điều kiện trước tiên là không được làm hại đến tính mạng cô ta. Thứ hai, người theo sau Kim Đậu Đậu đó chính là Yêu Tôn đại nhân. Cô cũng chẳng muốn tìm đường chết!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nguyên thân của Chủ Thượng không phải là một con rồng xanh sao? Từ khi nào lại để ý đến một xà yêu như vậy?
Hoa Khôi nghĩ thế nào cũng không thể lý giải nổi, mắt nhìn Kim San nhặt bình thuốc phá thai đó lên như bắt được vàng, cô nhíu mi, hóa thành một làn gió thơm, biến mất không còn bóng dáng.
Kim San nắm chặt chiếc bình sứ nhỏ, vừa sợ hãi, vừa hưng phấn. Cô ta trằn trọc trăn cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau trời vừa sáng liền ăn mặc chỉnh tề rồi ra ngoài. Cô ta phải đi giết chết Kim Đậu Đậu!
Chỉ cần Kim Đậu Đậu chết, xem còn ai dám tranh giành Kim Dương Quang với cô ta! Xem ai còn dám tranh giành anh Chính Hi với cô ta!
Hiếm thấy có một ngày Kim San không đi muộn, lại là người đầu tiên bước vào phòng học.
Cô ta biết trong phòng học có camera giám sát, cô ta thậm chí đã từng vì camera mà chịu thiệt thòi. Nhưng người phụ nữ mặc sườn xám đó đã nói loại thuốc này không màu không vị, không cảnh sát nào có thể điều tra ra cô ta. Cho nên cô ta rất đương nhiên mà lục lấy cốc nước của Đậu Đậu, lưng quay lại phía camera, đổ thuốc vào trong.
Sau đó cũng đi lấy nước, rồi điềm nhiên như không trở lại chỗ ngồi.