Đậu Đậu không hiểu gì. Bụng của Kim San? Bụng của Kim San làm sao? Ăn no à?
Yêu Nghiệt cười không biết làm sao, sau đó kiên nhẫn giải thích.
“Quỷ sơ sinh đã định khế ước tử vong, cơ thể mẹ và quỷ sơ sinh sẽ càng thân thiết. Cho nên chỉ cần nó cảm thấy nguy hiểm, sẽ lập tức chen đẩy linh hồn của đứa nhỏ đi, giành lấy thể xác của đứa trẻ. Đạo sĩ bắt yêu các em cũng không thể ép buộc người ta phá thai, đúng không?”
Nghe xong, Đậu Đậu kinh ngạc, túm lấy cánh tay của Kim San, vô thức dùng lực, “Cô mang thai rồi sao?”
Kim San cong môi, khẽ hất cằm, “Đúng vậy~ Nhờ những lời tốt đẹp của chị mà lần này em thật sự mang thai rồi ~”
Không phải trong lòng đã nói muốn Kim Đậu Đậu chết sao? Tại sao Kim Đậu Đậu vẫn chưa chết?
Nghĩ đến đây, Kim San dùng sức gạt tay của Đậu Đậu ra, mặt lạnh lùng, đi về chỗ ngồi. Mu bàn tay của Đậu Đậu rất nhanh liền nổi lên vài dấu vân tay đỏ ửng, không mất hi vọng, cô lại nhìn Kim San một cái. Quỷ sơ sinh hình như biết cô không thể bắt nổi nó, nhìn thấy ánh mắt khiến nó sợ hãi không còn lướt qua nữa, nên nó lại từ ngực của Kim San loạt roạt bò ra ngoài. Xong xuôi, đặt cái đầu to tướng lên vai của Kim San, lè lưỡi lêu lêu lêu Đậu Đậu.
Đậu Đậu, “…”
Mẹ nó! Tên quỷ nhỏ này đắc ý quá rồi!
Chờ chút, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là quỷ sơ sinh đều là những linh hồn oán hận, không phải đều là hung thần ác nghiệt hay sao? Nếu cô không lầm, thì tên quỷ sơ sinh vừa nãy…
Đang ra vẻ đáng yêu với cô?
Khụ, không đáng yêu một chút nào được chưa!
Đậu Đậu lại nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt cong môi, đưa tay ôm cô ngồi lên đùi mình, sau đó đưa tay xoa cái bụng nhỏ hơi nhô lên của cô, “Có thể nó đang chào hỏi các cục cưng đó ~”
“…”
Ai cần nó chào hỏi chứ!
“Em quên rồi à? Quỷ sơ sinh ghét người lớn, thích trẻ con. Cho nên nếu không phải bị ép thì nó sẽ không đuổi linh hồn của đứa nhỏ đi.”
Cô thật sự đã quên mất. Xem ra, tên quỷ nhỏ mà Kim San nuôi này thật sự không thể bắt. Cũng là do cô ta tự làm tự chịu, đáng đời bị quỷ nhỏ quấn theo suốt đời.
Có điều…
Sao Yêu Nghiệt lại biết cô đang nghĩ gì chứ? Rõ ràng cô chỉ nhìn hắn ta, không hề mở miệng hỏi mà?
Sau đó, Yêu Nghiệt lại hiểu rồi.
Hắn cong miệng cười một cái, đặc biệt không biết xấu hổ, “Có thể đây chính là câu mà người ta hay nói, tâm ý tương thông.”
Tương thông cái ông nội nhà anh!
Đậu Đậu trừng mắt, giơ thay cấu một cái vào cánh tay hắn, có bản lĩnh thì anh nói ra bà cô đây đang nghĩ gì đi? Đồ không biết xấu hổ.
Sau đó Yêu Nghiệt lại hiểu rồi.
Thế nhưng lại nhất quyết không thừa nhận bản thân bị vợ ghét bỏ, còn vô lại tiến sát đến bên cạnh tai cô, lẽ thẳng khí hùng bẻ cong ý của cô, “Vợ, em vừa nói__em thích anh không biết xấu hổ.”
Đậu Đậu, “…”
Không muốn nói chuyện, muốn yên tĩnh…
Thế nhưng Yêu Nghiệt không để cô được yên tĩnh, chẳng yên tĩnh được bao lâu liền phát hiện dấu vân tay trên bàn tay cô. Sau đó hắn liền nổi giận, không nói lời nào rồi đứng dậy. Tiếp sau đó, Đậu Đậu vòng tay ôm lấy eo hắn. Không nói gì, chỉ dùng đôi mắt nhìn hắn.
Yêu Nghiệt hiểu rồi.
Ý của vợ là, đừng đi, dù sao quỷ sơ sinh đã bám lấy cô ta rồi, cô ta sau này sẽ phải gánh chịu!
Hắn nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý. Sau đó nể việc vợ hiếm khi không quan tâm chuyện không đâu, nên đành quyết định không nói cho cô biết thực ra hắn có thể chế ngự tên quỷ sơ sinh đó. Người tên Kim San đó làm nhiều việc ác, không chỉ hại chết nguyên chủ của cơ thể này, còn hết lần này đến lần khác muốn hại vợ. Nếu không phải vợ lợi hại thì lần trước vợ đã gặp nạn dưới tay một đám người thủ đoạn thâm độc rồi. Một người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy, đáng đời bị quỷ ngày ngày hút máu, bị quỷ quấn lấy cả đời.
Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt kéo vợ ngồi xuống, “Đau không?”