La phu nhân không kéo được Lý Thúy Vân, liền ra hiệu cho La Chính Hi qua giúp.
Kim San nằm trên giường siêu âm, nhìn thấy La Chính Hi cũng qua đó kéo Lý Thúy Vân thì trong lòng ngay lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Sự việc đã đến bước này, nếu cô ta còn không hiểu xảy ra những gì, vậy thì thật sự là đần độn.
La Chính Hi à La Chính Hi, đều là do anh ép tôi!
Nghĩ đến đây, Kim San chầm chậm giơ cánh tay trái lên, nắm chặt tấm bài vuông vức nho nhỏ trên cổ. Tấm bài đó nếu không nhìn kĩ thì trông giống hệt như được khảm một lớp thủy tinh màu vàng của Phnôm Pênh. Nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện thứ màu vàng vàng đó lại là một chất lỏng có thể chuyển động. Đó là thứ được lấy từ thi thể của trẻ sơ sinh – dịch xác chết.
Đầu ngón tay Kim San đau đớn, từng giọt máu tươi cứ thế thuận theo mép quỷ bài chảy vào trong, trong giây lát không còn dấu vết. Cô ta nhìn chằm chằm La Chính Hi, điên cuồng gào lên, “Anh Chính Hi, đừng mà!”
La Chính Hi mơ màng nhìn Kim San một cái, hai mắt tựa như không hề có tiêu cự. Gã ta đột nhiên dừng bước chân lại, không tiếp tục đi về phía Lý Thúy Vân nữa. Kim San thở phào một hơi, trong lòng nghĩ, tấm bài quỷ này linh nghiệm như vậy, nhất định có thể phù hộ cho cô mang thai thành công. Thế nhưng, cô ta không hề nhìn thấy, tất cả mọi người cũng không hề nhìn thấy – có một đứa trẻ sơ sinh toàn thân xanh xám không giống như người sống, đang thuận theo ống quần của La Chính Hi bò lên người gã ta. Khóe miệng đứa trẻ vẫn còn vệt máu, gầy trơ xương, bên trên thân thể bé tẹo nhô lên một cái đầu to tướng. Hình như nó bị sinh non, trên bụng vẫn còn buông thõng một dây cuống rốn dài. Nó cười hi hi bò lên người của La Chính Hi, bàn tay bé tí khô nẻ che mất đôi mắt của La Chính Hi.
La Chính Hi chỉ cảm thấy trước mắt mình một màu đen kịt, toàn thân trên dưới giống như đang cõng một gánh nặng nghìn cân. Gã ta nghe thấy tiếng giục của mẹ, nhưng lại không thể di chuyển được. Sau một trận chóng mặt hoa mắt, gã ta liền ngất đi trong phòng siêu âm. Sau đó La phu nhân cũng không tiếp tục chú ý đến Kim San nữa, đỡ con trai rồi gọi bác sĩ.
Chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên lại ngất đi như vậy?
Sau đó tên bác sĩ được đút lót cuống quýt giao hết công việc trong tay cho bác sĩ thực tập, vội vàng chạy tới khám cho con trai của vị phu nhân này. bác sĩ thực tập vừa mới được tuyển vào bệnh viện, đúng lúc không hiểu quy tắc. Anh ta ngồi xuống cầm thiết bị lên quét qua bụng Kim San một lượt, trong chốc lát đã in ra một tờ ảnh siêu âm.
“Chúc mừng, cô mang thai rồi. Thai nhi đã được hai tuần, do thai kì còn rất ngắn nên không thể nhìn ra tình hình cụ thể, khuyên cô nên đến kiểm tra tim thai và phôi thai vào tuần thứ bảy hoặc tám.”
Sau đó anh ta liền đưa kết quả kiểm tra cho hai mẹ con còn đang kinh ngạc. Sau đó nữa thì anh ta vò đầu đi ra khỏi phòng siêu âm, vẫn còn nghĩ không ra tại sao một việc đơn giản như vậy mà thầy hướng dẫn lại phải dặn dò anh ta kĩ lưỡng đừng gây ra sai lầm.
Kim San mặc quần xong bước xuống khỏi giường, ôm lấy Lý Thúy Vân khóc vì quá vui mừng, “Mẹ, con mang thai rồi.”
Lý Thúy Cẩm cũng nước mắt giàn giụa, “Tốt! Tốt!”
Thế nhưng, có một nơi mà bọn họ không nhìn thấy, một con quỷ sơ sinh đang ôm lấy chân của Kim San, nhếch mép cười với bụng cô ta, liếm cái lưỡi dính máu, “Em trai…”
Hai mẹ con đều vô cùng vui mừng, mẹ con La gia thì lại một phen sợ hãi. Kiểm tra lại tất cả các hạng mục một lần nữa, kết quả cuối cùng không có vấn đề gì. Lúc giữa chừng kiểm tra thì La Chính Hi cũng đã tỉnh lại, quan tâm đến việc Kim San phá thai, vì thế hai mẹ con vội vàng chạy một mạch đến phòng siêu âm. Nhưng không kịp nữa, Kim San đã xuống giường rồi. Đến cả bác sĩ thực tập được giao kiểm tra cho Kim San cũng không có ở đó.
“Chị thông gia à, đã có kết quả, mang thai rồi, được hai tuần!”
Lý Thúy Vân nói xong liền đưa tờ ảnh siêu âm cho La phu nhân, Kim San mặt lạnh lùng đưa tay chặn lại, “Mẹ, La phu nhân sao có thể hiểu được cái này. Tìm thêm vài bác sĩ nữa xác định đi.”