Nhưng trong đầu Hà Giai Y nào có suy nghĩ nhiều như vậy? Cô nghe Lạc Thi Nhã nói như vậy, còn tưởng cô ta muốn ăn ở chỗ này thật. Vì vậy, cô không những không từ chối như Lạc Thi Nhã nghĩ, mà ngược lại còn thoải mái kéo ghế ngồi xuống, “Được, dù sao ở bên kia mình đã chờ sốt ruột lắm rồi. Phục vụ, anh còn ngẩn ra làm gì? Lấy dao dĩa với đũa đi!”
Đến bây giờ, Lạc Thi Nhã hoàn toàn cạn lời. Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Hà Giai Y! Cô là đồ ngu!
Nhưng mà đồng đội heo Hà Giai Y chính trực đã cầm đũa bắt đầu ăn, làm sao mà nghĩ được Lạc Thi Nhã sẽ nổi giận chứ!
Lạc Thi Nhã tự bê đá đập chân mình, chỉ có thể kéo ghế ngồi xuống. Có điều có thể xác định được, Minh Hiên không phải vì Kim Đậu Đậu mà vứt bỏ cô, anh ấy thật sự có việc mới không thể đi ăn với cô…
Ngồi xuống cầm đũa, cô ôn nhu mỉm cười, “Tinh Trạch, buổi trưa hôm nay Minh Hiên có việc gì sao?”
Diệp Tinh Trạch thành thật lắc đầu, “Không có!”Sau đó mở miệng cắn một miếng thịt bò trên dĩa, rồi vẻ mặt dần dần cứng đờ, “Thôi xong! Tôi quên mất Minh Hiên còn đang đợi chúng ta ở nhà xe!”
Sau đó là một trận luống cuống tay chân tìm điện thoại di động. Vừa định gọi điện thoại thì bên kia đã gọi tới trước. Diệp Tinh Trạch trong cơn hoảng loạn đã ấn nhầm nút, vì thế thanh âm ẩn chứa tức giận của Sở Minh Hiên cứ như vậy bật ra ngoài.
“Diệp Tinh Trạch! Cậu gọi người làm gì mà lâu như vậy hả!”
Diệp Tinh Trạch, “… Khụ… mình… mình… Chuyện đó, bọn mình ở tầng hai, cậu muốn thì qua đây, không muốn thì đi ăn một mình nhé.”
Tên ngốc cúp điện thoại tiếp tục ăn, mới vừa ăn hai miếng, nhất thời lại cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị. Khụ, vì sao sư thúc lại dùng loại ánh mắt ngu ngốc nhìn cậu chứ? Vì sao ánh mắt chị Lạc Lạc lại buồn bã như thế? Vì sao___ à, chỉ có chị Giai Y bình thường!
Tên ngốc cùng Hà chính trực đều không giải thích được mà liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau lắc đầu biểu thị không hiểu, sau đó lại thần kỳ đồng bộ cúi đầu, tiếp tục ăn.
Đậu Đậu, “…”
Muốn yên tĩnh.
Đậu Đậu muốn yên tĩnh, Lạc Thi Nhã càng muốn yên tĩnh!
Không phải anh ấy nói có việc mới không thể ăn cơm với cô sao? Vì sao lại đợi bọn Diệp Tinh Trạch ở nhà xe? Bọn mình? Ha ha, bọn mình kia là bao gồm cả Kim Đậu Đậu sao? Nếu không sao anh ấy lại nói gọi người lại lâu như vậy? Minh Hiên à Minh Hiên, tốt nhất anh không phải vì Kim Đậu Đậu mà phá lệ tới căn tin ăn cơm, nếu không thì anh làm tôi quá thất vọng rồi!
Nhưng Sở Minh Hiên quả thật là muốn để Lạc Thi Nhã thất vọng. Lúc này cậu ta còn chưa biết đã bị đồng đội heo Diệp ngốc cho vào hố, cúp điện thoại nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến đến căn tin của trường. Đã mười hai giờ năm mươi phút, theo lý mà nói, hẳn là không có nhiều người như vậy nữa nhỉ? Đi một chuyến, chắc, cũng, chả sao đâu ha?
Tiếp đó Sở Minh Hiên bước chân đến căn tin, trên đường đi dẫn đến vô số những đóa hoa mê giai, nhưng cậu vẫn cau mày tiếp tục đi lên tầng hai. Lại sau đó, cậu ta đã triệt để làm Lạc Thi Nhã thất vọng rồi.
Dĩ nhiên, người bình thường thất vọng phần lớn sẽ buông tha, nhưng Lạc Thi Nhã không giống vậy. Người ta chính là nữ thần có sức chiến đấu kinh người, người thường sao có thể so sánh? Vì vậy cô ta nắm chặt tay, đứng lên cười ôn nhu, “Minh Hiên, bên này.”
Sở Minh Hiên, “…”
Sau đó cậu ta mạnh mẽ nhìn về phía tên ngốc, vì sao Lạc Thi Nhã lại ở đây?
Tên ngốc chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ giống Hà chính trực, hoàn toàn không tiếp nhận được sóng điện não. Đậu Đậu đỡ trán, thực sự rất muốn tỏ ra không quen biết tên ngốc này. Ra cửa không mang theo não, lung tung hãm hại đồng đội còn chưa tính, sao còn hãm hại rồi chính mình cũng không biết gì cả như thế cơ chứ?