Buổi trưa Sở Ngọc Bình gọi điện nói có việc không tới được, kêu cô gọi Trường Sinh đi căn tin ăn cơm. Sau đó Đậu Đậu nhớ tới, từ lúc vào trường Thánh Phong, hình như cô còn chưa được ăn trong căn tin đâu. Sau đó tên ngốc qua đây gọi bọn họ đi ăn cơm, lúc nghe thấy muốn ăn trong căn tin thì rất kích động, “Tốt, chúng ta đi tầng hai, kêu đầu bếp bốn sao Michelin làm.”
Đầu bếp Michelin này là người trường Thánh Phong chuyên mời tới phục vụ cho con cháu nhà giàu có. Nhưng mà cậu chỉ đi một lần, vì sau lần đó Minh Hiên không bao giờ chịu đi nữa. Sở Minh Hiên có vẻ không được tự nhiên, dù thế nào cũng không chịu ở lại ăn. Cậu ta ghét người khác nhìn cậu ta, điều này làm cho cậu ta cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa tầng hai cũng không ghi rõ quy định chỉ phục vụ con cháu nhà giàu, chỉ cần trả đủ tiền, ai cũng có thể lên. Vì vậy có không ít nữ sinh siết chặt lưng quần nửa năm, cũng muốn chen vào tầng hai ăn bữa cơm.
Đậu Đậu nghe Diệp Tinh Trạch nói như vậy, cũng choáng váng, “Trách không được nữ sinh Thánh Phong có dáng người đẹp như vậy, thì ra là nhịn đói nha!”
Vừa giảm cân giữ gìn dáng người, còn vừa có thể đến chỗ người giàu tụ tập dụ dỗ. Hay, rất thông minh!
Diệp Tinh Trạch vừa nói vừa dẫn bọn họ đến căn tin trường Thánh Phong, hoàn toàn quên Sở Minh Hiên đang đợi bọn họ ở dưới nhà xe. Đến giờ ăn cơm, tầng một nhộn nhịp vô cùng náo nhiệt, đến tầng hai lại lác đác chỉ có hai mươi ba mươi người.
Diệp Tinh Trạch trực tiếp quẹt thẻ ngân hàng trả phần ba người, Đậu Đậu hiếu kỳ, “Bao nhiêu tiền?”
Tên ngốc vẻ mặt mờ mịt, “Không biết, quan tâm làm gì?”
Đậu Đậu, “…”
Sau đó họ đi ăn cơm, nghĩ đến tác phong gió lốc của Đậu Đậu nên tên ngốc gọi một bàn đồ ăn lớn, cơm Tây cơm Trung đan xen cái gì cũng có, hơn nữa cậu vô cùng biết ăn hàng, đồ ăn đắt chút mới ngon.
Rất tốt, cho đầu bếp kia bận rộn chết luôn!
Cho nên khi Lạc Thi Nhã đưa bạn tới đây, đợi bàn lớn bàn nhỏ cũng chưa đến lượt cô ta. Bạn của Lạc Thi Nhã là Hà Giai Y. Nghe cái tên thật nhã nhặn, nhưng bên trong lại giống Vương Yên Nhiên, cũng là một người lắm chuyện. Chỉ khác cô ta là hòn ngọc quý trên tay thị trưởng Đế đô, gia thế hiển hách nên gan lớn hơn Vương Yên Nhiên nhiều. Vì vậy Hà Giai Y đã làm hỏng cái tên tao nhã này, không hề biết cầm kỳ thư họa, mà ngược lại là một nữ hán tử thẳng tính.
À, có thể là bạn thân của nữ thần, vậy thì cũng chỉ có Hà Giai Y thôi. Dù sao tính cách khác nhau thì sẽ không tồn tại cạnh tranh. Đương nhiên còn có một điểm quan trọng là Hà Giai Y không thích Sở Minh Hiên, mục tiêu của cô ta là Diệp Tinh Thần.
Nói đến đây, Hà Giai Y cùng Lạc Thi Nhã đã đợi nửa tiếng vẫn chưa được ăn, tính tình Hà Giai Y cũng nóng nảy, đập bàn tìm đầu bếp lý luận.
“Chuyện gì vậy? Vì sao hôm nay lâu thế?”
Đầu bếp mờ mịt, ông ta là một người Mỹ, chỉ biết vài câu tiếng Trung, nên nên nên… nghe không hiểu!
May là tầng hai còn có waiter, nghe động tĩnh liền lập tức tới đây giải cứu. Biết được nguyên nhân, waiter nhẹ nhàng chỉ chỗ mấy người Đậu Đậu ngồi, “Bàn của Diệp nhị thiếu gọi tương đối nhiều, nên xin cô Hà thông cảm cho.”
Hà Giai Y nhướng mày, “Diệp Tinh Trạch? Được rồi, được rồi, đã biết.”
Sau đó liền vội vàng chạy về, “Là Diệp Tinh Trạch dẫn theo vài người ở bên kia. Mình nhìn thoáng qua, con xấu xí ti tiện Kim gia cũng ở đó!”
Lạc Thi Nhã nghe Hà Giai Y nói Đậu Đậu là xấu xí, đáy lòng có chút thoải mái. Nhưng nhớ tới chuyện phải nghĩ cách trở thành bạn tốt của Đậu Đậu thì cô ta lại nhất thời bất đắc dĩ nhìn Hà Giai Y, “Người ta không xấu. Còn nữa, không nên luôn há miệng ngậm miệng nói ti tiện, rất khó nghe đó.”