Yêu Nghiệt thấy cô nôn khan thì đã sớm đau lòng. Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, không thể nhượng bộ. Lạc Lê không giống đám hoa đào thối kia của cô, là người được Nguyệt lão nối tơ hồng. Vì vậy hắn nhất định phải chặt đứt dây dưa trên người bọn họ, bỏ đi tất cả ấn tượng tốt của vợ đối với tên kia.
Đậu Đậu nhấn xả nước bồn cầu, khóc không ra nước mắt ngồi ở trên nắp bồn cầu, “Anh à, có thể đừng làm vậy nữa được không, thật sự rất đau mắt đó! Anh không nghĩ cho tôi, ít nhất cũng vì hai quả trứng trong bụng tôi suy nghĩ một chút chứ?”
Vẻ mặt Yêu Nghiệt hơi buông lỏng, nhưng vẫn cứ hừ một tiếng làm bộ nghe không hiểu.
Mắt thấy cô lại lật bồn cầu nôn ra lần hai, Yêu Nghiệt rốt cuộc đã mềm lòng.
“Còn nghĩ hắn đẹp trai không?”
Đậu Đậu nhanh chóng lắc đầu, “Không đẹp không đẹp!”
“Còn nghĩ hắn mạnh mẽ không?”
“Không mạnh mẽ không mạnh mẽ!”
“Nhớ kỹ hình dáng này của hắn chưa?”
“… Nhớ kỹ nhớ kỹ rồi.”
Không chỉ nhớ kỹ, hơn nữa còn hủy hết tam quan. Khắc sâu ấn tượng!
Mắt thấy Yêu Nghiệt còn muốn hỏi, Đậu Đậu nhào qua ôm bắp đùi hắn, “Anh! Anh… anh nói cái gì đều là đúng hết, xin anh đó, anh nhanh biến trở lại đi!”
Yêu Nghiệt cong môi, giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô, “Thật ngoan!”
Ngoan cái em gái anh!
Mắt thấy Yêu Nghiệt biến trở về, Đậu Đậu thở một hơi dài nhẹ nhõm, vô ý thức liếc nhìn đùi Yêu Nghiệt. Cách một lớp quần mỏng mơ hồ nhìn thấy đôi chân thẳng tắp thon dài cân xứng. Không có lông! Không có lông! Không có lông!
Chuyện quan trọng phải nói 3 lần.
Á! Trời ơi! Đất ơi! Đây mới là chân!
Tâm trạng Đậu Đậu cảm động muốn chết, vô ý lấy tay sờ một chút, nhưng một chút cũng làm đôi mắt sâu thẳm của Yêu Nghiệt nhiệt huyết sôi trào. Hắn đè xuống cảm giác sóng gió trong cơ thể, nhẹ ho một tiếng khàn khàn, nói cảnh cáo, “Sờ nữa là sẽ xảy ra chuyện đấy.”
“…”
Đậu Đậu nhanh chóng buông ra, làm bộ không có chuyện gì. Nhưng Yêu Nghiệt lại không chịu buông, nắm cằm cô khiến cho cô nhìn thẳng vào mắt hắn, “Vợ à, chân anh đẹp không?”
Không được ăn thịt, nhưng chẳng lẽ vụn thịt cũng không có hay sao? Chút tiện nghi này vẫn phải chiếm.
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo, “… Tạm được.”
“Tạm được? Chỉ là tạm được?”
Yêu Nghiệt nhíu mày, nhẹ nhàng tiến đến bên tai cô, “Có phải cách quần nên không thấy rõ?”
Mặt Đậu Đậu đỏ bừng, nhanh chóng đổi giọng, “Tốt, tốt, tốt phi thường! Hoàn mỹ!”
Trong lòng Yêu Nghiệt vui vẻ, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi, “Tốt chỗ nào vậy?”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, xem ra không khen hắn hai câu là không được. Cô hoàn toàn tin tưởng cái tên bệnh xà tinh này mà nóng nảy lên sẽ cởi quần ngay đây cho cô xem chân. Loại sự tình này hắn tuyệt đối làm được.
Vì vậy Đậu Đậu trầm tư một hồi, chân chó vô cùng, “Ừ, thẳng tắp thon dài, hình dáng cân xứng, đơn giản là nhân trung long phượng, chân cực phẩm!”
Yêu Nghiệt bị khen có chút happy, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa, không có lông.”
Không có lông rất quan trọng biết không! Phải biết rằng sau khi nhìn thấy hắn ta xoay vòng lộ ra một cái đùi với đám lông dài kia, thật sự là rất —– đau mắt. Trong lòng cô tuyệt đối bị ám ảnh!
Cuối cùng cũng nghe được cô nói đến trọng điểm, Yêu Nghiệt mỉm cười, “Đúng rồi, cả người hắn ta toàn lông, rất giống khỉ, nên sau này không được nhìn hắn. Xấu chết đi được!”
Đậu Đậu, “… Ừ. Đúng, anh nói cái gì cũng đúng.”
Yêu Nghiệt hài lòng, giơ tay lên xoa xoa đầu cô, “Ừ, thật ngoan. Đi, đi học.”
Đậu Đậu, “…”