Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng – Chương 182: Tôi độc ác thì sao? (2) – Botruyen

Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng - Chương 182: Tôi độc ác thì sao? (2)

Đậu Đậu nhướn mi, “Phục vụ không nói cho ông?”

Quản lí nhanh chóng trả lời, “Có nói, chúng tôi sẽ mời cô gái này ra ngoài ngay, rồi lập tức làm một bàn đồ ăn mới. Và vì sự phiền phức ngày hôm nay nên bàn ăn này sẽ được miễn phí.”

Lúc Vương Yên Nhiên đến gây sự, cũng đã có người trộm vây xem. Bây giờ chuyện càng ngày càng lớn, ngay cả quản lý cũng phải đến giải quyết, nên những quần chúng vây xem đã bắt đầu dấy lên lòng hiếu kỳ, bắt đầu quang minh chính đại mà xem kịch rồi. Thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Vương Yên Nhiên có chút hối hận. Nhưng nghĩ đến mẹ mình đột nhiên bị đuổi việc thì lại nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

“Kim Đậu Đậu, mày đừng đắc ý! Kim Dương Quang sớm muộn cũng đóng cửa! Buông ra, tôi tự đi được!” Nói xong, giãy khỏi phục vụ rời đi.

Đậu Đậu hừ lạnh, “Tôi có nói để cho cô ta đi sao?”

Quản lí vừa nghe vậy, bèn nhanh chóng bảo phục vụ kéo Vương Yên Nhiên lại.

“Cô Cố, cô xem này… chuyện này rốt cuộc phải xử lý thế nào thì cô mới vừa lòng?”

Đậu Đậu không nói lời nào, bỗng đột nhiên quay đầu hỏi Lăng Đầu Thanh, “Nếu tôi nhớ không lầm, bình thường tiền lương một tháng của công nhân Kim Dương Quang là ba nghìn tám trăm tệ phải không?”

Lăng Đầu Thanh không rõ nguyên nhân, “Đúng.”

Sau đó Đậu Đậu liền nở nụ cười, “Quản lí, bàn đồ ăn này là bảy nghìn sáu trăm tệ, đúng không?”

Quản lí đã quen nhìn sắc mặt người khác, nên vừa nghe Đậu Đậu nói như vậy, trong nháy mắt đã hiểu, “Đúng vậy cô Cố, bàn đồ ăn này đúng là bảy nghìn sáu trăm tệ!”

Đậu Đậu gật gật đầu, “Kế tiếp biết nên làm như thế nào chứ?”

“Biết, biết.”

Quản lí cười nịnh nọt với Đậu Đậu, rồi quay đầu lại nhìn Vương Yên Nhiên bằng khuôn mặt lạnh lùng.

“Cô gái, bởi vì cô đột nhiên xông vào, làm nhà hàng chúng tôi tổn thất danh dự cùng lợi ích. Nhưng xét thấy cô vi phạm lần đầu nên chúng tôi chỉ cần cô bồi thường tiền của bàn đồ ăn bị cô phá hỏng này, cũng chính là bảy nghìn sáu trăm tệ, nhà hàng chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.” Muốn bao nhiêu chính trực có bấy nhiêu chính trực, muốn bao nhiêu lễ phép có bấy nhiêu lễ phép.

Vương Yên Nhiên bị con số này dọa cứng người. Bảy nghìn sáu trăm tệ, số tiền này đối với gia đình bình thường như cô mà nói chính là số tiền tiêu trong ba tháng. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là Kim Đậu Đậu cố ý! Nếu không phải cô ta cố ý chỉ dẫn thì quản lí sẽ chỉ đuổi cô đi mà thôi, sao có thể bắt cô bồi thường nhiều tiền như vậy?

“Cô gái, xin hỏi cô trả tiền mặt hay trả bằng thẻ?”

Quản lí làm việc hiệu suất thần tốc, chỉ một lát đã có phục vụ cầm máy pos lại đây.

Thấy máy pos trước mắt lúc ẩn lúc hiện, Vương Yên Nhiên đẩy mạnh ra, “Nói bậy, bàn đồ ăn này làm gì giá trị nhiều tiền như thế! Chính là mày, mày mới nói một tháng tiền lương của Kim Dương Quang là ba nghìn tám trăm tệ, bàn đồ ăn là bảy nghìn sáu trăm, Kim Đậu Đậu, mày cố ý!”

Đậu Đậu cong môi cười, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy, là tôi cố ý. Cô có thể làm gì được tôi?”

Vương Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, cất cao giọng, “Tất cả mọi người đều nghe được chứ? Cô ta ỷ thế hiếp người!”

Nếu là ở thời cổ đại thì có thể sẽ có người ra tay vì chuyện bất bình. Nhưng đáng tiếc đây là hiện đại. Huống chi chuyện này là chuyện bất bình sao? Quần chúng vây xem lại không cho là như vậy. Tiền căn hậu quả mọi chuyện họ đều rõ ràng, tổng kết lại là: Mẹ miệng tiện bị mất công việc, con gái chó điên loạn cắn người. Cho nên nghe được từ ỷ thế hiếp người, không ít người đã cười ha hả.

Nhưng mà cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ít nhất người ở phòng riêng trên lầu kia không như vậy.

“Tôi trả giúp cô ta.”

Người trên lầu mở miệng, tên ngốc trực tiếp đơ người, “Minh Hiên?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.