Ngõ nhỏ âm u tăm tối, không phải hắn muốn xe chấn chứ?
Nhưng mà Yêu Nghiệt chỉ cười không nói chuyện, thấy Diệp Tinh Trạch đã đi xe vào ngõ nhỏ, hắn động ngón tay, cả người cả xe đã dừng ở gara xe của khu trọ Vạn Tượng. Xong việc, còn bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, “Vợ à, vừa rồi em nghĩ gì đó?”
Đậu Đậu, “Khụ… tôi đâu có nghĩ gì. Thật đó!”
Nói xong hận không thể cắn đứt lưỡi mình, vì sao lại học đứa nhỏ kia nói xong còn thêm một câu khẳng định lại phía sau, giống như cô có suy nghĩ gì mà chột dạ không bằng.
Yêu Nghiệt chỉ cười, vẻ mặt thỏa mãn như mèo trộm được cá.
Đậu Đậu đen mặt xuống xe, như chạy trốn mà chạy vào thang máy. Cmn thật sự rất dọa người, cô phải im lặng.
Thấy Đậu Đậu chạy mất, Yêu Nghiệt hơi cong môi, “Vừa rồi làm tốt lắm, về đi, Lăng Đầu Thanh đã tới rồi.”
“Thật vậy sao?”
Hai mắt tên ngốc tỏa ánh sáng, sau đó lại có chút ngượng ngùng, “Người… người đi trước đi.”
Cậu là tiểu bối lại đi trước trưởng bối, bộ dáng rất không lễ phép.
Sau đó Yêu Nghiệt liền cười. Lại sau đó, Yêu Nghiệt không thấy nữa. Chỉ để lại tên ngốc ngỡ ngàng ở trong gara. Nhưng cũng phải nói, vừa rồi sư thúc công thật sự nà đẹp chai!
Hôm nào cậu nhất định phải tìm sư thúc hỏi một chút, người tu đạo có thể làm vậy không.
Còn bây giờ, cậu phải đi về gặp người đó…!
Ai nha, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, sắp được gặp thần tượng rồi, rất kích động!
Tâm trạng tên ngốc sôi trào, lạch bạch chạy tới một thang máy khác, lên tầng chín ngay sau Đậu Đậu. Sau đó chỉ thấy sư thúc nhập mật mã vào cửa, sau đó nghe thấy tiếng hô to, “Á! Anh vào bằng cách nào?”
Tên ngốc bất đắc dĩ nhún vai, sư thúc còn nói cậu ngốc, giờ xem xem, tự thấy mình ngu chưa? Vừa rồi sư thúc công có thể nháy mắt chuyển cả người cả xe về gara, xuyên tường nhập thất quả thực chỉ là chuyện nhỏ.
Hay là, con gái khi đang yêu thì IQ đều offline rồi?
Tên ngốc bày vẻ mặt hiểu rõ, mở cửa vào nhà tìm đại thần cậu vẫn muốn gặp. Vừa nãy cậu còn nói Đậu Đậu, nhưng tự mình cũng không có bao nhiêu bình tĩnh mà. Vì vừa mới vào phòng cũng trình diễn lại màn thét chói tai vừa rồi.
Ở trong tưởng tượng của cậu, đại thần nhất định phải có một dúm râu bạc, cười tủm tỉm, giống như thế ngoại cao nhân. Ai ngờ cậu tìm thật lâu cũng không tìm được người, vừa ngồi xuống liền đụng đến một… con rắn màu xanh chỉ lớn hơn tay trẻ con một chút!
Chuyện này làm tên ngốc hoàn toàn mờ mịt, nhấc chân đứng lên, run tay yếu ớt xốc chăn…
Lại sau đó, cậu hét lên kinh hoảng.
Tên ngốc chỉ thấy rắn lớn ở vườn bách thú, có khi nào nhìn một con rắn hổ mang ở gần như vậy đâu!
Nó còn nhè nhẹ phun xà tín, dùng một đôi mắt phản quang chào hỏi cậu.
“Hello?”
Chân tên ngốc mềm nhũn, suýt chút nữa là quỳ xuống. Đậu Đậu sốt ruột vội vàng chạy vào cứu mạng, vừa thấy rắn hổ mang không dưới ba mét kia, trong óc nháy mắt vang lên âm thanh… Đồng đội heo Lăng Đầu Thanh đã online, mời kiểm tra và nhận. Vẻ mặt Lăng Đầu Thanh mờ mịt, theo bản năng rướn người muốn nhìn một chút xem có chuyện gì. May mắn Yêu Nghiệt tới đúng lúc quát gã ngưng lại, nếu không, Đậu Đậu cũng phải mềm chân giống tên ngốc. Cô sợ nhất là rắn, nếu không cũng không hạ lệnh cảnh cáo Yêu Nghiệt không được hiện hình.
Yêu Nghiệt nghiêm mặt mệnh lệnh rắn hổ mang biến thành hình người, Lăng Đầu Thanh cúi đầu nhận sai, chậm rãi biến thành một người đàn ông mặc tây trang đeo caravat đeo kính mắt. Vừa nhìn đã biết là diện mạo điển hình của con mọt sách.
Đậu Đậu thở ra, tim cuối cùng cũng bình ổn lại. Con mọt sách ngu ngốc như vậy, đứa nhỏ nhất định sẽ không sùng bái gã nữa.