La Chính Hi ủ rũ, “Không sảy.”
La mẫu nghiến răng nghiến lợi một trận, sau đó an ủi đứa con, “Không sao không sao, còn nhiều thời gian. Hôm nay tới đây đều là nhân vật có tiếng, nhìn trúng người nào thì phải đến làm quen, thông minh chút, đừng bỏ lỡ cơ hội.”
La Chính Hi gật đầu, trong lòng lại nghĩ, những cô gái này làm sao động lòng người như Kim Đậu Đậu được? Chỉ riêng làn da như bạch ngọc kia đã là vật báu rồi…
Nếu Đậu Đậu biết trong lòng gã có ý nghĩ xấu xa kia, nhất định sẽ cắt đi cái kia của gã.
Báu vật cái mụ nội nó chứ! Bà đây là người mà tên xấu xa như ngươi có thể mơ ước sao? Tư tưởng xấu xa hành vi đê tiện! Lúc trước vứt bỏ nguyên chủ thông gian với tiểu tam, bây giờ lại không biết xấu hổ! Ghê tởm!
Nhưng mà đậu Đậu không biết, cho dù biết cũng không cần cô động thủ, vì Yêu Nghiệt đã nghiền La Chính Hi thành bã đậu trước rồi. Dám dùng tâm tư xấu xa mơ ước vợ hắn, cắt cái kia thì nhân từ quá!
Phải cắt thành miếng! Không! Cắt thành sợi! Vừa cắt vừa cho chó ăn! Mẹ nó, tức chết yêu!
Nhưng mà hắn không biết, hắn còn đang đen mặt đi theo sau vợ, che lại ong bướm vây quanh vợ.
Phàm nhân Sở Ngọc Bình này thật là… Làm sáng tỏ thì làm sáng tỏ đi, sao lại muốn vợ hắn ăn mặc trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, không thể bảo thủ một chút sao?
Lễ phục lộ lưng, cmn, vợ hắn sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn? Lại còn nhiều đàn ông như vậy!
Yêu Nghiệt hận không thể lấy ga giường bọc vợ từ đầu đến chân, bao càng kín càng tốt, tốt nhất chỉ lộ mặt___Không, chỉ lộ đôi mắt!
Thấy Yêu Nghiệt phía sau lén lút không ngừng, Đậu Đậu nhếch môi, “Làm gì đó?”
“Che giúp em.”
Đậu Đậu, “… Che cái gì?”
“Lưng, rất lộ.”
“… Lộ ra thì làm sao? Lộ thì liên quan rắm gì đến anh?”
“Đương nhiên liên quan rắm đến anh rồi. Em là vợ của anh, sao có thể tùy tiện cho người khác xem như thế?”
Nếu lại tranh chấp vấn đề này thì không thể nói xong trong một lúc được. Đến lúc đó để người khác thấy cô nói chuyện với không khí, lại đưa cô đến bệnh viện tâm thần thì xong.
Vì thế Đậu Đậu không nói gì, nhanh chóng chấm dứt đề tài, “Được được được, che đi che đi… Đợi đã, anh che bằng gì?”
Yêu Nghiệt dừng lại, nhớ đến chuyện lần trước mình làm với Sở Minh Hiên còn để vợ phải chịu tiếng xấu. Không được, chuyện này vợ còn không biết, không thể cho cô ấy biết.
Vì thế hắn sửng sốt một chút, nhanh chóng trả lời, “Ga giường.”
Thái dương Đậu Đậu giật liên tục, “Lấy xuống!”
Yêu Nghiệt ồ một tiếng, nhanh chóng làm cho vợ không phát hiện được yêu thuật của mình, lấy xuống “ga giường” không có thật, “Vợ, anh lấy xuống rồi.”
Sau một trận cạn lời, Đậu Đậu quyết định chọn chính sách dụ dỗ, “Anh ngoan ngoãn chút đi, hôm nay làm sáng tỏ quan hệ, anh cũng không muốn người khác nói vì tôi rất xấu rất lùn rất không thời trang mới bị Cố gia vứt bỏ đúng không?”
Yêu Nghiệt đen mặt, “Bọn họ dám!”
“Là Đậu Đậu sao?”
Sở Ngọc Bình tìm Đậu Đậu khắp nơi, thấy một thân ảnh mơ hồ cầm rượu đỏ ở một góc, đi đến gần còn chưa dám xác định là Đậu Đậu, vì thế mới có câu hỏi vừa rồi.
Đậu Đậu xoay người, bóng dáng trở nên rõ ràng, Sở Ngọc Bình thở ra, “Thật tốt, mau đến cùng dì. Bữa tiệc bắt đầu rồi.”
Sau đó Sở Minh Hiên vừa được chú Tư giải trừ thủ thuật che mắt liền sửng sốt.
Sao vẫn cứ nhìn không rõ?
Hôm nay cậu không hề tới gần Kim Đậu Đậu, sao cô có cơ hội dùng thủ thuật che mắt với cậu được chứ?