Biết sai liền sửa, Yêu Nghiệt nào đó lập tức chuyển thành hình thức vô lại, không mặt mũi mà phủ nhận hết toàn bộ lời nói vừa rồi.
“Ai? Ai nói? Anh đánh hắn!”
Vẻ mặt đầy căm phẫn, giống như người vừa nói cô làm tấm gương xấu cho bọn nhỏ không phải hắn vậy!
Thái dương Đậu Đậu nảy thình thịch, hung tợn đập rớt đôi tay đang đặt trên bụng mình, “Bỏ ra!”
Yêu Nghiệt ngoan ngoãn tránh một bên, “Vợ à, anh tránh ra rồi.”
“…”
Đậu Đậu không nói gì, đen mặt cầm túi xách đi ra ngoài. Yêu Nghiệt nhắm mắt theo đuôi, bộ dáng ngoan ngoãn biết sai liền sửa. Đi một chút dừng lại, Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, “Rốt cuộc anh muốn sao!”
“Tôi… tôi không muốn gì cả, tôi đang nghĩ vụ án của Đỗ Tử Đằng kia, cô rốt cuộc là biết được cái gì?”
Người yếu ớt lên tiếng không phải Yêu Nghiệt, mà là Trương Khải Bình không biết từ khi nào đã ẩn núp ở nhà trọ. Khóe miệng Đậu Đậu run rẩy, tạm thời tha cho Yêu Nghiệt. Cô nhướn mi nhìn Trương Khải Bình, thật không ngời anh ta còn theo dõi cô.
“Cảnh sát Đế đô có thể làm càn vậy sao? Tùy tiện theo dõi người, tôi tố cáo anh tội quấy rầy anh tin không?”
Trương Khải Bình, “… Tôi chưa từng đi theo cô, tôi cũng ở đây.”
Khụ, cô gái này khó chơi thật. Nhưng không sao, người kiên trì bền bỉ như anh nhất định có thể cảm hóa cô.
Tên cảnh sát này đúng là chấp nhất, không cho làm cũng phải làm, vì tra án mà còn đến tận đây thuê nhà. Phải biết khu này là khu nhà cao cấp của Đế đô, tiền thuê nhà không hề rẻ.
Đậu Đậu cũng nhờ ánh sáng của Sở Ngọc Bình mới được vào ở, Trương Khải Bình là một cảnh sát nhỏ, không nhiều tiền mua vậy chứ? Dù là thuê chắc cũng phải bỏ vốn gốc ra nhỉ.
Đậu Đậu không tin một người sẽ tiêu tiền như nước chỉ vì điều tra một vụ án không có khả năng tra ra, nhíu mày hỏi thẳng, “À? Vậy sao? Vậy anh ở phòng nào?”
Trương Khải Bình im lặng, không nghĩ là cô lại phản ứng nhanh vậy.
Thấy anh ta ngây người, Đậu Đậu sắc bén vạch trần, “Anh nói anh không theo dõi tôi mà nhà anh ở đây. Được, vậy anh mời tôi đến nhà ngồi chút đi.”
Tốt nhất là không phải theo dõi cô, cô cũng không phải ăn kiêng đâu.
Nhưng Đậu Đậu cũng không ngờ Trương Khải Bình đúng là ngốc thật, anh ta đúng là đã bỏ vốn ra thuê một phòng, hơn nữa còn ở tầng 9.
Lúc này Trương Khải Bình đang đứng ngay ngắn nhập mật mã, Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn biển số nhà.
914*, muốn chết?
(*914 đồng âm với từ muốn chết)
Trương Khải Bình này đúng là tên đần lớn mật, liều mạng giống hệt tên ngốc nhà cô. Nói đến tên ngốc, Đậu Đậu nhịn không được lại nói hai câu. Cũng không biết thuộc hạ Lăng Đầu Thanh của Yêu Nghiệt đần đến trình độ nào, lỡ như gã ta ở cùng tên ngốc không thành chuyện lớn mà lại thành bại thì sao?
Lăng Đầu Thanh, vừa nghe cũng không thể tưởng tượng ra hình dáng. Hơn nữa bây giờ trương Khải Bình ở 914, rõ ràng là tổ ba đứa ngốc của khu nhà trọ!
Đậu Đậu bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của tên ngốc rồi. Hôm qua cô đã đồng ý nên Yêu Nghiệt liền tóm điện thoại đi gọi, bảo xà đần Lăng Đầu Thanh kia chạy đến đây. Vốn cô cũng thấy không sao, nhưng giờ nhìn thấy Trương Khải Bình thì cô lại bắt đầu hối hận.
“Cô xem đi, tôi không hề theo dõi cô, nhà tôi ở đây.”
Trương Khải Bình không sơ hở, Đậu Đậu cũng không có chứng cớ để nói gì. Chỉ là trước khi đi, cô vẫn không nhịn được đâm chọc Trương Khải Bình.
“Cảnh sát Trương, tiền thuê nhà ở đây cũng không rẻ. Vì một vụ án không bao giờ tra được mà tốn tiền, đáng giá sao?”