Đậu Đậu nhếch miệng, “Cậu thấy sao?”
Diệp ngốc vẻ mặt ngây thơ, “Con thấy người đồng ý rồi!”
Đậu Đậu, “… Cái rắm!”
Đậu Đậu tức không chịu được, vừa định mắng tên ngốc vài câu, Yêu Nghiệt liền nhẹ nhàng ôm vai cô, “Em nghe câu xấu với xấu lại thành tốt chưa?”
Đậu Đậu nhướn mi, “Có nghĩa gì?”
“Nhân loại mấy người từng nói, ba thợ giày còn vượt xa Gia Cát Lượng. Nếu hai tên ngốc ở cùng nhau, nói không chừng có thể làm nên việc tốt thì sao?”
Mau chóng đưa Lăng Đầu Thanh đến đây chơi cùng tên ngốc này đi, để cậu ta bớt rảnh rồi thỉnh thoảng lại lượn lờ trước mặt vợ mình cảm giác tạo cảm giác tồn tại. Đoạt sự chú ý của vợ, còn quấy rầy hắn bồi dưỡng tình cảm với vợ.
Đừng có đi làm cái bóng đèn sáng lấp lánh nữa!
Chậc, đã nói không so đo với tên ngốc đâu? Đem đi cho chó ăn rồi à?
Đậu Đậu nghĩ thấy cũng đúng, nói không chừng khi thằng nhóc này gặp người thật… À nhầm, là gặp xà thật… Có thể đứa nhỏ này gặp xà thật liền cảm thấy đối phương vô cùng ngu ngốc, nên sẽ tỉnh ngộ quay đầu thì sao?
Nghĩ như vậy, Đậu Đậu liền gật đầu, “Được, gặp đi.”
Tên ngốc vui vẻ, Yêu Nghiệt cũng thực hiện được âm mưu. Chỉ có Đậu Đậu nhìn này nhìn kia, đột nhiên cảm thấy mình vừa nhảy vào một cái hố thật lớn. Nhưng hố do ai đào, sao đẩy cô xuống hố, cô còn chưa rõ ràng lắm.
Quên đi, không nghĩ nữa.
Dù sao thằng nhóc này cũng ở bên cạnh, nếu có chuyện gì xảy ra cô có thể đến cứu… Lúc trước nói mặc kệ cậu cũng chỉ là dọa một chút thôi, ai bắt cậu luôn cứ làm chuyện ngu xuẩn chứ? Mượn chuyện hoa yêu mà nói, nguy hiểm mức nào, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Tên ngốc như nhận được thánh chỉ, chạy bạch bạch đến nhà ăn gần đó gọi một bàn lớn thức ăn. Diệp Tinh Trạch cầm ví trả tiền, còn ngoan ngoãn nói hiếu kính sư thúc.
Đậu Đậu bị dọa sợ, chầm chậm đưa tay sờ trán tên ngốc, “Không sốt mà…”
Ngoan ngoãn như vậy, không nhìn ra được đây là tên ngốc nhà mình.
Tên ngốc, “… Sư thúc người làm gì vậy?”
Đậu Đậu phản ứng kịp, nhận ra tên ngốc chỉ vì được cô đáp ứng cho đi gặp tên đần độn nói lăng nhăng kia nên mới ngoan ngoãn, chớp mắt cô liền cảm thấy không nói nổi nữa. Mẹ kiếp, sao bình thường không thấy ngoan như vậy!
“Sư thúc?”
“Ăn cơm!”
“Dạ!”
Sau câu dạ chính là…
“Sư thúc, con kéo ghế giúp người.”
“Sư thúc, con múc canh cho người.”
“Sư thúc, con gắp rau cho người.”
“Sư thúc, người còn muốn uống nước chanh không? Con đi ép cho người.”
Thấy tên ngốc cứ chạy theo vợ nhà mình từng bước, Yêu Nghiệt như phát điên___ Tên ngốc đáng chém ngàn đao.
Dám cướp việc của mình! Sớm biết vậy sẽ không cho vợ quyết định!
“Sư thúc, bánh ngọt đây, thìa của người.”
“Sư thúc…”
Yêu Nghiệt không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh lên bàn, “Cút! Bình thường chút cho ta! Nếu không ta sẽ cho Lăng Đầu Thanh bốc hơi khỏi nhân gian!”
Mắt tên ngốc run lên, tự cầm chocolate vừa đưa cho Đậu Đậu về. Sau đó nghĩ lại, rồi lấy luôn thìa trong tay Đậu Đậu đi. Sau đó là bộ dáng đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, sợ Yêu Nghiệt thật sự không cho cậu gặp người kia…
Đậu Đậu bị đoạt đồ, bất mãn nói, “Anh dữ với nó làm gì? Dữ thì dữ đi, sao còn lấy chocolate của tôi đi?”
Yêu Nghiệt nghe vậy, lập tức đổi bộ mặt ôn nhu, “Ha ha ha, vợ, anh lấy giúp em!”
Khóe miệng tên ngốc co rút, à, thì ra sư thúc công hâm mộ ghen tị hận à?
Hứ, thật nhỏ mọn!