Nhưng Đậu Đậu không biết mấy tên đần độn kia lại thành thật như vậy. Nói bọn họ chặn năm ngày, bọn họ liền chặn Kim San đúng năm ngày. Đương nhiên mấy tên côn đồ chặn Kim San không hẳn vì sợ cô…
Tuy rằng lúc đó Yêu Nghiệt thấy Đậu Đậu chơi vui nên không ra tay, sau chuyện đó dùng yêu lực mang cô đi, nhưng cũng lại không quên uy hiếp mấy người kia một phen. Chỉ cách không truyền âm hù dọa một phen thôi, nhưng mấy tên phàm nhân kia lại tin thật. Không chỉ đi chặn Kim San, còn cẩn thận kỹ lưỡng, mỗi ngày đều chặn năm ba lần. Sợ nếu mình không nghe theo, miếng thịt hai lạng kia sẽ bị cắt cho chó ăn thật mất.
Chỉ tiếc, bọn họ có chặn đi chặn lại, cũng không đạt được hiệu quả mong muốn lúc đầu của Đậu Đậu. Người ta không chỉ không hối cải, còn nhân cơ hội chạy tới bên La Chính Hi. Không những để La Chính Hi đưa cô ta về, còn la la ó ó ám chỉ Đậu Đậu làm những chuyện đó.
Nếu là trước kia thì La Chính Hi nhất định sẽ tin cô ta. Nhưng giờ đã không phải trước kia, trước kia Kim Đậu Đậu có trắng như vậy, có làm người yêu thích như vậy sao? Thế nên cho dù La Chính Hi đồng ý đưa Kim San về, nhưng lại không tin lời Kim San nói. Bây giờ nhìn thấy Đậu Đậu thì càng không để ý Kim San. Gã vừa thấy Đậu Đậu, liền hất tay Kim San đang bám trên khuỷu tay mình ra.
Không hiểu sao đột nhiên Đậu Đậu rất muốn cười, và đương nhiên cô cũng làm vậy. Sau đó La Chính Hi liền bay luôn, cô cười với gã sao? Có phải cô vẫn có ý, nhưng ngại Kim San nên không nói ra không?
Đậu Đậu chỉ cười chưa làm gì, La Chính Hi đã não bổ một vở kịch cẩu huyết.
Sắc mặt Yêu Nghiệt khó coi, đang định làm gì đó thì thấy vợ mình đã nho nhã lễ độ mở miệng, “Chào em rể, em rể, gặp lại sau.”
Một câu liền hất gã cho Kim San. Sau đó cô không thèm nhìn đôi cẩu nam nữ này nữa mà xoay người vào nhà. Tự mình giữ cho chặt đi, cô bà đây không thèm chơi với các người đâu!
Sau đó tên ngốc mang cặp sách đuổi tới, “Sư… Đậu Đậu, đợi tôi với.”
Lại sau đó, Kim San sửng sốt … Chuyện gì đây? Cố gia còn chưa từ hôn, cô ta đã theo Diệp nhị thiếu, dựa vào đâu chứ?
La Chính Hi cũng đỏ mắt, rõ ràng cô là vị hôn thê của gã, sao lại có nhiều người mơ ước như vậy? Không được, gã phải mau chóng thoát khỏi Kim San.
Tên ngốc còn không biết hành động vô ý hôm nay của cậu đã gây ra sóng to gió lớn thế nào, chỉ ôm túi xách của mình như ôm bảo bối, sợ quyển sách bìa đỏ bên trong bị hỏng. Cậu muốn tìm sư thúc công hỏi một câu, quyển sách này rốt cuộc là ai viết?
Đậu Đậu vừa ngồi xuống sô pha, tên ngốc đã lạch bạch chạy tới. Vốn tưởng đứa nhỏ đến hỏi cô chuyện tu đạo, ai ngờ tên ngốc lại đặt mông ngồi đối diện Yêu Nghiệt, hai mắt tỏa sáng gọi một tiếng sư thúc công.
Đậu Đậu, “…”
Cái quỷ gì đây? Xà yêu chết tiệt này đã làm gì đứa nhỏ nhà cô?
Tên ngốc cẩn thận lấy ra quyển sách bìa đỏ, vẻ mặt thành khẩn rót trà cho Yêu Nghiệt, “Sư thúc công, mời người uống trà.”
Yêu Nghiệt, “… Có chuyện gì?”
“Quyển sách này là ai viết vậy? Đã công bố chưa? Đã phát hành chưa?”
“… Chưa.”
“Tác giả là ai?”
“Gã là một con xà yêu.”
Thấy tên ngốc tò mò, Yêu Nghiệt dừng một chút, “Không ở Đế đô.”
Tên ngốc ỉu xìu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, tinh thần lại dâng lên lần nữa, “Gã là xà yêu, vậy gã là thuộc hạ của sư thúc công ư?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, hơi gật đầu.