Sở Minh Hiên không sợ hãi, vẫn là khuôn mặt than lạnh băng như cũ.
“Cô Bạch, em không biết cô đang nói gì, nếu cô muốn bắt em, vậy hãy đưa ra lệnh bắt. Cửu Châu có luật lệ, không có chứng cứ, không ai có thể tùy tiện bắt người.”
Bạch Linh trầm mặc, hồi lâu sau mới mở cửa xuống xe, “Cậu đi được rồi!”
Vốn tưởng là đứa trẻ con, dọa một hai câu là được. Ai biết cũng thực quy cách, còn khó chơi hơn mấy lão bánh quẩy!
Cục bắt yêu có thể bắt tán tu nhập ma, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhập ma thật. Cô nghĩ Sở Minh Hiên mới ra đời, muốn dọa cậu một chút, ai ngờ ___Quả không hổ là hậu nhân Sở gia, xem ra chuyện này phải nghĩ cách khác.
Sở Minh Hiên cũng không ngờ mình nói đúng. Cậu không biết chút gì về Cục bắt yêu, dưới tình thế cấp bách, cậu chỉ có thể đoán. Logic của Bạch Linh có lỗ hổng, cậu dựa vào đấy tìm biện pháp. Không ngờ đúng là thế.
Cuối cùng, Bạch Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn con Lamborghini quay đầu đi, ra khỏi trường Thánh Phong …
Sở Minh Hiên đi thẳng về Sở gia, tâm tình bức thiết chạy đi gặp chú Tư. Sở phu nhân nhìn Sở Liên Phong, thở dài, “Lão Sở, anh nói xem có chuyện gì xảy ra đây? Sao dạo này Minh Hiên cứ thích đến chỗ chú Tư nó vậy?”
Sở Liên Phong cầm báo xem tin tức, hơi dừng lại, rồi lập tức bình thường, “Em thì biết gì? Nó không thân cận với Liên Thành chúng ta mới phải lo chứ.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả! Đã quên những gì anh nói với em ở từ đường Sở gia rồi sao?”
“Không, không quên.”
Sở phu nhân trước đó chỉ là con gái nhà nghèo, mềm yếu, tính tình cũng nhu nhược. Sở Liên Phong nhìn trúng điểm này ở bà, mới cưới bà vào cửa. Sở gia thực lực hùng hậu, gia tài bạc triệu, từ trước đến giờ không cần liên hôn. Bọn họ cần là một người phụ nữ quy củ, kín miệng. Bởi vì Sở gia có một bí mật kinh thiên động địa. Bí mật này giúp Sở gia có địa vị không thể lay động, giúp Sở gia đứng vững trong thương giới. Mà bí mật này chỉ có người kế thừa gia tộc mới có tư cách được biết.
Thấy mẹ Sở nơm nớm lo sợ, Sở Liên Phong thở dài, cầm tay vợ.
“Đừng lo, vị kia có chừng mực. Minh Hiên là người thừa kế duy nhất nhà chúng ta, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Chỉ mong là vậy.”
Lo lắng của mẹ Sở, Sở Minh Hiên hoàn toàn không biết. Hiện giờ cậu như nghé con không sợ cọp.
Nghe Sở Minh Hiên kể xong, Sở Liên Thành mỉm cười, “Không sao, Cục bắt yêu chỉ là cơ quan duy trì trị an, cũng không khác Cục cảnh sát là bao. Không có chứng cớ không thể bắt người.”
Sở Minh Hiên nhẹ nhàng thở ra, vừa định nói đến chuyện Kim Đậu Đậu, đã thấy Sở Liên Thành xua tay.
“Cháu ngồi đi, chú hỏi mấy việc.”
Biết chú Tư hỏi cậu những gì học được, Sở Minh Hiên nghiêm chỉnh ngồi thẳng, “Chú hỏi đi ạ.”
“Hôm nay đi nhà vệ sinh mấy lần? Có trướng bụng bị cảm hay không?”
Sở Minh Hiên, “…”
Chẳng lẽ không phải hỏi sáu đạo luân hồi, hỏi cửu tự thực ngôn, hỏi nội công tâm pháp sao?
“Cháu nghĩ chú Tư sẽ hỏi cháu tâm pháp sao?
Sở Liên Thành ôn hòa cười, không hề khinh thường cậu, “Nếu thật sự là hỏi tâm pháp thì không phải là giống núi Đạo Vương sao? Nếu như vậy, cháu khó thành công được.”
Sở Liên Thành giải thích, nói thật, Sở Minh Hiên nghe không hiểu lắm. Không hỏi tâm pháp, chẳng lẽ hỏi cái này có tác dụng?