Yêu Nghiệt mím mím môi, vợ ta có thể tùy tiện cho người khác nhìn sao? Không chọc mù mắt ngươi đã là hạ thủ lưu tình rồi!
Sở Minh Hiên lại nghe thấy nữa. Nhưng cậu nhìn tới nhìn lui cũng không thấy gì, giống như nơi phát ra âm thanh xa tận chân trời vậy. Âm thanh kia vọng lại trong đầu cậu, cậu nhíu mày lấy bút ra, quyết định thi xong sẽ đi gặp bác sĩ. Nhất định là mấy ngày nay học Đạo Vương tâm kinh quá nhiều, thế nên mắt mờ không nói, còn gặp ảo giác.
Bạch Linh nhìn đồng hồ, trao đổi ánh mắt với giáo viên khác, sau đó phát đề.
Cô cầm tập đề đi đến chỗ Sở Minh Hiên, chợt nghe có người gọi, “Báo cáo!”
Diệp Tinh Trạch đeo túi bước vào, tay trái cầm đồ uống lạnh, tay phải cầm di động. Đi vào cửa còn chậm rì rì uống ngụm nước, không mặn không nhạt nói, “Trời nóng quá, tắc đường, ngại quá! À? Tôi ngồi đâu?”
Sở Minh Hiên vốn nghĩ tinh thần cậu ta không tốt, nhưng nhìn thoáng qua tên ngốc ở ngoài cửa thì lại vô cùng ngạc nhiên. Cậu thấy rõ tên ngốc, thậm chí thấy rõ chữ nhỏ trên hộp đồ uống của tên ngốc ___Trà ly, trà sữa trân châu, 300ml.
Trong lòng bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật, Sở Minh Hiên chậm rãi quay đầu nhìn chung quanh một vòng. Quả nhiên, người cách xa nhất, tối nhất cậu đều nhìn rõ, nhưng lại không thể thấy được Kim Đậu Đậu gần trong gang tấc.
Chuyện này rất kỳ lạ!
Xem ra cậu không cần tìm bác sỹ mà phải tìm chú Tư. Vừa rồi không nhìn rõ Kim Đậu Đậu nên cậu liền vô thức phân tích theo lối tư duy cũ. Cậu chưa quen lấy thân phận một người tu đạo để phân tích, cũng chưa quen đứng trên lập trường người tu đạo mà nhìn nhận vấn đề. Loại trừ khả năng tinh thần không tốt, thị lực mơ hồ, vậy chỉ có thể là do nguyên lực không giải thích nổi kia đang quấy phá.
Kim Đậu Đậu có loại nguyên lực này. Cô là người tu đạo, chỉ cần động tay một chút, có thể gian lận. Nhưng mà vì sao Kim Đậu Đậu lại không muốn cậu nhìn cô? Cô ghét cậu ư?
Không biết tại sao, nhận thức này làm Sở Minh Hiên hoảng hốt. Nặn cây bút trong tay để ổn định tinh thần, Sở Minh Hiên yên lặng hít vào một hơi thật sâu. Đúng, nhất định là do quá kinh ngạc. Thế giới này có nhiều thứ khoa học không thể giải thích được, mà con người cũng sẽ lo sợ những thứ mà mình không biết. Cho nên cậu hoảng hốt không phải vì Kim Đậu Đậu ghét cậu, mà là hoảng hốt sợ hãi vì thứ mình không biết thôi.
Lý do này tựa hồ có thể thuyết phục được, Sở Minh Hiên cầm bút, trịnh trọng viết tên mình lên bài thi, Sở Minh Hiên.
Bạch Linh không định làm khó dễ Diệp Tinh Trạch. Cô ta biết cậu là đệ tử nhà giàu duy nhất của núi Đạo Vương, tiểu ma đầu được Diệp gia yêu thương nhất. Người như vậy từ nhỏ đã nổi trội hơn người khác, kể cả cậu nằm ăn chờ chết cả đời, Diệp gia cũng có thể nuôi được.
Khó dễ cậu? Để làm gì chứ?
Nghĩ vậy, Bạch Linh vươn tay chỉ một chỗ, “Chỗ đó.”
Diệp Tinh Trạch đi tới chỗ ngồi, lúc đi qua Đậu Đậu, gạt gạt túi hồi lâu, lấy ra một ly nước chanh, “Cho đó, biết cô thích uống, thuận tiện mua.”
Nói xong nhìn thoáng qua bàn tay đang bao quanh tay nhỏ của sư thúc cùng với cặp đùi dưới mông sư thúc, ý rất sâu xa chậc chậc hai tiếng, chạy trốn.
Chúng sinh bình đẳng sắp tới, sáu giới hòa bình cách không xa! Không tồi không tồi, thế giới này sắp đẹp hơn rồi!
Thái dương Đậu Đậu nảy lên thình thịch, hung hăng liếc Yêu Nghiệt một cái, nghiến răng nghiến lợi, “Đều tại anh!”
Yêu Nghiệt cười tủm tỉm gật đầu, “Ừ, tại anh tại anh. Vợ vui vẻ là tốt rồi.”
Đậu Đậu, “…” Cô muốn im lặng.