Tiếng than nhẹ vừa khẽ vang lên, đám binh sĩ đẩy Âu Dương Vô Trần ra ngoài, tay siết chặt đầu vai Âu Dương Vô Trần.
Âu Dương Vô Trần không biết võ công, thân hình không khỏi nghiêng về phía trước, hơi khẽ run một chút.
Lời nói đến khóe miệng, lập tức không nói tiếp được nữa.
Tiêu Thái hậu thấy vậy không khỏi hô lên.
Trầm tướng bên cạnh thấy vậy lãnh đạm nhưng lời nói còn sắc bén hơn khi nãy: “Thế nào, bây giờ có còn muốn hắn hy sinh vì ngươi? Dễ dàng tha thứ cho ngươi?
Cũng bởi vì tình yêu hắn dành cho ngươi mà khiến cho hắn đau lòng vì ngươi?
Cam nguyện buông tha tất cả của mình?
Để cho ngươi muốn làm sao thì làm?
Liên Khinh, bổn tướng chưa bao giờ nghĩ đến ngươi lại là người như vậy.”
Lời nói lạnh lẽo đến cực điểm, giống như tiếng chuông ngàn cân gõ vào lòng người khác.
Đau đến mức khiến người ta không cách nào hít thở nổi.
Tiêu Thái hậu nhìn Âu Dương Vô Trần đang bị khống chế, răng như muốn nghiến nát.
Lời của Âu Dương Vô Trần còn chưa nói hết, nhưng nàng biết tiếp theo hắn định sẽ làm gì, nàng hiểu ý của hắn.
Cho tới bây giờ đều là như vậy, cho tới bây giờ hắn đều vì nàng trước tiên.
Âu Dương Vô Trần chưa bao giờ đặt bản thân hắn ở vị trí thứ nhất, cho tới bây giờ đều suy nghĩ cho nàng trước tiên.
Tất cả đều vì suy nghĩ cho tâm tình của nàng.
Chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ làm cho, nếu lộ ra, hắn cũng sẽ dung túng.
Tiêu Thái hậu có thể tự hiểu rất rõ ràng lời Âu Dương Vô Trần muốn nói tiếp là, không cần để ý tới hắn, chỉ cần nàng muốn tấn công, vậy thì cứ tấn công đi.
Không nên bởi vì sự tồn tại của hắn, mà sinh ra bất kì sự phiền muộn nào.
Cho dù đó là tất cả của hắn.
Năm ngón tay nắm thật chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Nếu trước mắt là bất kỳ người nào khác, cho dù là cha mẹ của nàng.
Nàng cũng sẽ tuyệt đối không mềm lòng chút nào.
Bởi vì, năm đó, bọn họ cũng đã tham gia truy sát chồng của nàng, hủy diệt sự phản kháng của nàng.
Tất cả ân tình, trong thời khắc sinh tử của Gia Luật Hồng, sau khi nàng thập tử nhất sinh mà sống lại, coi như đã hoàn trả bọn họ hết rồi.
Cho nên, lúc gặp mặt, sẽ chỉ là kẻ thù.
Nhưng, đây là hắn, là Vô Trần.
Tiêu Thái hậu hiểu rất rõ, Âu Dương Vô Trần nói như vậy, cũng chính là những điều hắn nghĩ.
Hắn không phải là nói với nàng cho có lệ, không phải là cố ý làm khó nàng.
Không phải tới khắc chế nàng, bắt giữ nàng, phá hư mục đích của lần tấn công này.
Mà chính là thật sự, chân thật rõ ràng, hắn chính là nghĩ như vậy.
Chính là vì nàng mà suy nghĩ.
Người này, nhiều năm như vậy cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi.
Mà nàng, có tài đức gì, có cái gì tốt mà lại được một người như vậy nhớ mong thâm tình a.
Tiêu Thái hậu, Liên Khinh, nàng hiểu rõ yêu hận của nàng toàn bộ đều quấn quanh nhân sinh của Gia Luật Hồng, của trượng phu đã qua đời của nàng.
Cả đời này, sẽ không có ai khác.
Nhất định phải cô phụ người trước mắt này.
Nhưng, nàng không thể không áy náy, không thể không mềm lòng, không thể không chần chừ.
Bởi vì, nàng có thể nói với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, nàng không sai, không làm bọn họ thất vọng.
Nhưng, nàng thật sự có lỗi với người trước mắt này.
Năm ngón tay nắm chặt, từng dòng máu đỏ chảy quanh, nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Đó là một loại màu sắc mang tên áy náy.
Năm ngón tay nắm thành quyền, đau lòng xấu hổ.
Tiêu Thái hậu cắn răng thật chặt, hai mắt hiện tia lửa đỏ.
Nhưng là, đã cô phụ rồi, còn có thể làm gì được nữa.
Kiếp này thật xin lỗi, không phải là hiện tại nàng chảy chút nước mắt, chần chừ một chút, sẽ không làm hắn thất vọng.
Bị tổn thương chính là bị tổn thương, nói nhiều nữa, cũng đã là vô ích.
Thế thì cần gì phải làm ra bộ dạng như thế, cần gì do dự.
Minh Đảo phía trước, nàng tất nhiên sẽ tấn công.
Sẽ không bởi vì bất cứ chướng ngại nào ở phía trước mà nàng từ bỏ.
Kiếp này có thẹn, chỉ cầu mong sao cho kiếp sau có thể bù lại.
Ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, Tiêu Thái hậu chậm rãi cúi đầu nhìn thẳng Âu Dương Vô Trần ôn nhuận, sự áy náy và sầu não trong mắt, đã bị một vẻ thanh minh thay thế.
“Thật xin lỗi!”
Đầu đang ngẩng cao chậm rãi cúi xuống, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hội tụ tại đây, chỉ còn lại một câu xin lỗi, chỉ một câu nói xin lỗi.
Tất cả mọi thứ, quy kết lại cuối cùng.
Vẫn là chỉ có lại một câu, thật xin lỗi.
Âu Dương Vô Trần bị kẹp ở hai bên, nghe thấy ba chữ kia, mắt khẽ buông xuống.
Sự chua xót chợt lóe lên trên mặt, nồng đậm và tiêu điều.
Gió thu thổi qua, là sự lạnh lẽo đến tận tâm can.
Ánh mắt sắc bén, không nhìn về phía Âu Dương Vô Trần, Tiêu Thái hậu quay đầu lạnh lùng nhìn Trầm tướng.
Nói từng chữ chậm rãi, nhưng rất có khí phách: “Liên Khinh ta, kiếp này có thẹn với Âu Dương Vô Trần, điều này ta không phủ nhận.
Nhưng, phụ cũng đã phụ rồi.
Ta không phải là một người tốt, ta chỉ có thể không khiến bản thân thất vọng, chứ không thể làm cho mọi người đều hài lòng.
Tất cả các người đều cho ta là lòng lang dạ sói, vô tâm vô tình.
Kiếp này ta thiếu Âu Dương Vô Trần, kiếp sau sẽ trả.
Chỉ là hôm nay, bất kể phía trước là cái gì, bất kể phía trước có bất kỳ trở ngại nào.
Đều không thể ngăn cản được bước chân tiến lên phía trước của ta, ta và Minh Đảo, thế bất lưỡng lập (không cùng chiến tuyến).
Ta, sẽ không vì bất cứ người nào mà dừng bước.”
Giọng nói thanh lãnh vang dội cả chân trời, không lạnh không nhạt, nhưng vẻ mặt quyết tuyệt, lại làm cho người ta lạnh thấu xương, đau lòng vô cùng.
Lời này vừa dứt, cả hải vực yên tĩnh không tiếng động.
Gió thu thổi vù vù, sóng biển mênh mông cuồn cuộn.
Thân hình rũ xuống của Âu Dương Vô Trần run lên mãnh liệt, dường như đứng không vững được nữa.
Lời như vậy, quá đả thương người, quá đả thương người rồi.
Nghe lời Tiêu Thái hậu tuyên cáo bên tai, sắc mặt Trầm tướng trầm xuống, cổ tay lật một cái, rút ra thanh trường kiếm đeo bên hông, liền để ngang bên gáy Âu Dương Vô Trần.
“Đã như vậy thì ta sẽ lấy máu của hắn để tế cờ, người có mắt không tròng như vậy sống cũng là uổng phí.”
Âm thanh lãnh khốc vang dội cả bầu trời trên biển Thiên Vũ đảo.
Đó là sự tuyệt tình lạnh lẽo đến tận cùng.
Tiêu Thái hậu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt sau tấm khăn trở nên có chút khó coi.
Móng tay đã sớm bấm vào lòng bàn tay, càng đâm sâu vào miệng vết thương.
Tuy nàng đã cô phụ hắn, nhưng làm sao có thể…
Ánh mặt trời vàng óng chiếu lên màu biển xanh bích.
Những ngọn sóng dập dềnh lấp lánh ánh nắng, rất mỹ lệ, rất đẹp.
Nhưng lại lạnh như băng không có chút độ ấm nào.
Yên tĩnh, đến mức như không có sự sống nào tồn tại.
Ngay sau khi lời của Trầm tướng vừa nói ra, không chỉ có các tướng sĩ của Bắc Mục trầm mặc.
Ngay cả binh sĩ Minh Đảo phía sau hắn cũng đều trầm mặc.
Một loại vắng lặng bị đè nén thật sâu trên không của Thiên Vũ đảo.
Hai mắt Trầm tướng nhìn chằm chằm Tiêu Thái hậu, trong ánh mắt là băng tuyết vạn năm không tan, không có chút tình cảm, không có chút độ ấm nào.
“Muốn chiến thì phóng ngựa qua đây.” (Một cách nói “muốn ăn phải lăn vào bếp” “muốn thực hiện mục tiêu thì hãy hành động”, không phải thật sự đề cập tới ngựa.)
Cùng lúc với lời nói lạnh băng khóa chặt Tiêu Thái hậu không động, Trầm tướng đưa tay hướng xuống.
Lợi kiếm trong tay, dùng sức cứa trên cổ Âu Dương Vô Trần một nhát.
Một vệt máu lập tức hiện ra trên cần cổ trắng nõn của Âu Dương Vô Trần.
Rõ ràng như vậy, tiên diễm như vậy.
Trong lòng Tiêu Thái hậu căng thẳng, răng dường như muốn nghiến nát.
Sợ ném chuột vỡ bình, sợ ném chuột vỡ bình.
Nàng có thể cô phụ hắn, nhưng làm sao lại có thể giết hắn…
Mặt mày đang chau lại chậm rãi giơ lên, trong hai mắt ôn nhuận rõ ràng tựa như muốn lập tức xông lên, đánh cho long trời lở đất.
Nhưng bởi vì hắn mà cả người Tiêu Thái hậu đột nhiên bất động như bị chế trụ.
Sâu trong đáy mắt Âu Dương Vô Trần hiện lên một chút than nhẹ.
Lòng lang dạ sói, vô tâm vô phế, làm sao có thế nhẫn tâm nói bản thân như vậy.
Nếu thật sự là như vậy, cần gì phải chần chờ, do dự.
Người khác không hiểu, hắn sao có thể không hiểu Liên Khinh sống chung mười mấy năm sao?
Nàng đối với hắn không có tình yêu, nhưng vẫn còn có những tình cảm khác, nàng… không phải là người có tâm địa ác quỷ và tuyệt tình.
Nói những lời như vậy chẳng qua là để cho hắn hết hy vọng thôi.
Còn có, chính là một mặt nói cho đám người Trầm tướng nghe.
Hắn, Âu Dương Vô Trần đã vô dụng, không thể dùng để uy hiếp nàng được nữa, nàng đối với hắn hoàn toàn không có chút tình cảm nào.
Cho nên cũng không cần làm khó hắn nữa.
Điều này, hắn hiểu rõ, chỉ là lời nói kiên quyết đó vẫn làm hắn đau lòng, không cách nào hô hấp nổi.
Khóe miệng chậm rãi cười khổ.
Rất nhạt, rất nhạt, nhưng lại sáng ngời khiến lòng người kinh động.
Tiêu Thái hậu nhìn nụ cười của Âu Dương Vô Trần, trong lòng căng thẳng, nụ cười này…
Ngẩng đầu nhìn thẳng lại ánh mắt của Tiêu Thái hậu, Âu Dương Vô Trần đột nhiên cười cười sau đó chậm rãi nói: “Nàng nợ ta hay không, có trả lại hay không, là chuyện của hai chúng ta.
Tình yêu của ta, tuyệt đối không phải thứ để cho người khác lấy ra uy hiếp.”
Một lời nói ra, Âu Dương Vô Trần quay đầu đi, giương cổ hết sức hướng tới trường kiếm của Trầm tướng đang để ngang cổ mình.
Hắn là người của Âu Dương thế gia.
Hắn đối với Liên Khinh dịu dàng và sủng nịch, đó là chuyện của hắn.
Hắn, tuyệt đối không để người khác uy hiếp, tuyệt đối không thể làm con rối.
Hướng tới, quyết tuyệt như thế, không chừa một con đường sống, không chừa một chút đường lui.
Tiêu Thái hậu đột nhiên trừng lớn hai mắt, vội hét vang một tiếng, dường như là phá cổ họng mà phát ra.
Đột nhiên, trong nháy mắt này.
Trầm tướng thấy Âu Dương Vô Trần tới nhanh như thế, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.
Hai mắt không khỏi trầm xuống, lật tay một cái, lợi kiếm trong tay lui lại phía sau một chút.
Nhưng mà Âu Dương Vô Trần xông tới quá mạnh, vẫn đụng trúng vào mũi kiếm, một dòng máu đỏ chảy ra trên cổ.
Không nhìn Tiêu Thái hậu, thân hình Âu Dương Vô Trần vẫn đứng vững, liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Trầm tướng.
Vẻ mặt Trầm tướng không chút thay đổi trở tay thu kiếm và người trở về: “Bổn tướng không phải là người lòng lang dạ sói, ngươi là người của Minh Đảo chúng ta, không có tội lớn, không thể đả thương.
Bổn tướng không đến mức vì một tên phản đồ mà lạm sát người vô tội.”
Một lời nói ra, tiểu binh mới vừa rồi còn giữ Âu Dương Vô Trần ở phía sau.
Lập tức nhẹ nhàng khom người, thi lễ với Âu Dương Vô Trần một cái, sau đó nhanh chóng lui ra.
Thí nghiệm, đây chẳng qua chỉ là một cuộc thí nghiệm đối với Tiêu Thái hậu, một cuộc khảo nghiệm hoặc là một mưu kế.
Chỉ là lợi dụng hắn làm mồi.
Lấy thâm tình của hắn đối với Tiêu Thái hậu, trở thành vũ khí để đối phó với Tiêu Thái hậu.
Âu Dương Vô Trần chợt hiểu ra.
Nhất thời sắc mặt trầm xuống, trầm giọng nói: “Trầm tướng, ta sẽ tính sổ với ngươi.”
Dứt lời quay đầu nhìn Tiêu Thái hậu một cái thật sâu.
Bao nhiêu yêu hận, bao nhiêu tổn thương, cũng nằm hết trong ánh nhìn này.
Nhìn một cái, Âu Dương Vô Trần không nói bất kỳ điều gì, xoay người hướng tới chiếc thuyền dưới thuyền chủ chiến, nhảy xuống.
Đi xuyên qua, đi tới hướng đảo chủ Minh Đảo.
Ánh sáng lưu động, chiếu trên thân hình ôn nhuận, ẩn ẩn hào quang.
Có một số người không phải nói không yêu là có thể không yêu, nói buông tay là có thể buông tay.
Nhưng không thể không yêu, không thể không buông tay.
Như vậy chỉ có thể rời đi, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Hắn có thể chết vì nàng, lại càng không thể có lòng dạ nào vì nam nhân của nàng mà đánh lại gia viên của bản thân, hắn cũng không thể trở thành lợi khí để bắt giữ nàng.
Cho nên kiếp này, chỉ mong đừng gặp lại nữa.
Ta không trở thành nhược điểm của nàng, nàng cũng không trở thành vết thương lòng của ta.
Ánh mặt trời trên cao từng tia từng tia chiếu xuống, bao phủ cả người Âu Dương Vô Trần.
Thân hình xuất trần, không giống người phàm.
Tiêu Thái hậu nhìn Âu Dương Vô Trần xoay người đi, bóng lưng cô tịch vô cùng, trong lòng không khỏi đau nhói.
“Người Âu Dương thế gia làm sao hết tình si.”
Trầm tướng nhìn Âu Dương Vô Trần rời đi, nhíu mày thật chặt rồi lẩm bẩm một câu, tương đối bất mãn.
Ngay sau tiếng lẩm bẩm bất mãn đó, Tiêu Thái hậu cũng không ngưng lại, lập tức trường kiếm phá không mà ra, tiếng kèn vang dội trời cao.
“Tấn công.”
“Tấn công…”
Dưới ánh mặt trời ngày thu, biển xanh đầy ánh đao kiếm.
Ba phương tấn công, cả bầu trời Đông Hải là một trận chém giết.
Đây là một ngày cuối thu đẫm máu.
Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Tiêu Thái hậu, tin tức ba phương hỗ trợ cho nhau, liên thủ tác chiến, liên tiếp tấn công.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt dẫn đầu Thiên Thần, hét vang mệnh lệnh, đại sát tứ phương.
“Cái gì? Âu Dương Vu Phi thật sự nói như vậy?” Trong gió biển lạnh như băng, trên thuyền chủ chiến ở Hỏa Diễm đảo, Lưu Nguyệt đột nhiên nghiêng đầu nhìn Thu Ngân vừa truyền tin tới, chân mày nhíu lại thật sâu.
Hiên Viên Triệt đang xem tình hình chiến trận bên cạnh, cũng nhíu mày, xoay người lại.
Thu Ngân thấy hai người đều nhìn hắn, không khỏi gật đầu.
“Vâng, tất cả mọi người trong toàn quân đều nhìn thấy.”
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Vừa nghe Thu Ngân xác nhận lại, vẻ mặt Lưu Nguyệt có chút tái xanh.
Công khai làm phản Minh Đảo, tất cả tội lỗi đều gánh trên vai.
Âu Dương Vu Phi này đang làm gì chứ?
Hắn có biết là làm như vậy rốt cuộc sẽ phải trả cái giá như thế nào không?
Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Lần này xuất binh tấn công Minh Đảo, nàng không có bàn bạc cùng Âu Dương Vu Phi một chữ nào, toàn bộ đều tùy ý hắn xử lý.
Muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở lại chiếu cố Thiên Thần.
Nàng không bức hắn.
Bởi vì nàng biết làm phản lại quê hương, gia đình của mình sẽ phải trả giá và phải chịu nỗi đau đến thế nào.
Tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng nàng hiểu được.
Phản đồ, đó là điều mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều khinh bỉ.
Cho nên nàng không ép buộc Âu Dương Vu Phi.
Vì vậy, chủ tướng tấn công đảo Thủy Sinhlà Vân Triệu chứ không phải là Âu Dương Vu Phi.
Hắn muốn nói gì, muốn chỉ điểm thì chỉ điểm, không muốn thì cứ ngắm phong cảnh, thưởng thức trà.
Chuyện chiến sự nơi đó hắn không nên nhúng tay.
Nhưng hiện tại, hắn không chỉ nhúng tay vào, mà trước hai quân, trước mắt nhiều người như thế, làm phản Minh Đảo, trở thành tội nhân thiên cổ.
Tên Âu Dương Vu Phi này rốt cuộc đầu óc có dùng được hay không thế?
Hắn rốt cuộc là có đứt dây thần kinh nào không?
Sắc mặt Lưu Nguyệt trong nháy mắt trở nên xanh mét.
“Có lẽ, hắn có cách nghĩ riêng của hắn.” Đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt sau một khắc trầm ngâm nói ra một câu, nhưng lại không dám khẳng định chắc chắn.
Cách nghĩ, làm sao lại có ý nghĩ như thế chứ, vậy không phải là tự đẩy mình xuống hố lửa sao?
Tự biến mình thành tội nhân thiên cổ.
Âu Dương Vu Phi bình thường thì lười nhác, làm việc thì theo ý thích, nhưng cũng không điên đến trình độ này chứ.
Đây quả thực là không muốn sống mà.
Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Thu Ngân, tức giận nói: “Ngươi đi truyền lệnh cho Vân Triệu, đem Âu Dương Vu Phi điều tới đây cho ta.”
“Vâng.” Lâu rồi chưa thấy Lưu Nguyệt tức giận như vậy, Thu Ngân thấy vậy, lập tức đáp một tiếng, xoay người lập tức lui xuống.
“Đừng quá tức giận.” Hiên Viên Triệt thấy vậy giơ tay vỗ vai Lưu Nguyệt.
“Làm sao có thể không tức giận?”
Sắc mặt Lưu Nguyệt xanh mét, hai mắt như muốn nổi đóa.
Nàng suy nghĩ cho hắn, che chở cho hắn, không để cho hắn xung phong, không để hắn bị bêu danh.
Khổ tâm lo liệu như vậy, hắn lại tự mình xông lên.
Mẹ nó, tình huống này, nàng có thể không tức giận được sao?
Nàng không mang một mồi lửa thiêu sống Âu Dương Vu Phi đã xem như là khống chế lắm rồi.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt nổi giận, giơ tay vuốt vuốt chân mày, cũng không khuyên can nữa.
Hắn cũng rất muốn biết Âu Dương Vu Phi này đang làm cái gì?
Gió thu thổi mạnh, trên Đông Hải tràn ngập sát khí.
Nhiều mệnh lệnh được truyền đi liên tiếp, Âu Dương Vu Phi cự tuyệt không đến mãi, cuối cùng phải là Thu Ngân và Ngạn Hổ tự mình đi tới, mới đem Âu Dương Vu Phi mời tới đây.
Trời đen như mực, ánh sao lấp lánh.
Dải ngân hà chạy dài đến chân trời, từng tia sáng bàng bạc từ bầu trời chiếu xuống.
Trên mặt biển bồng bềnh, sóng gợn lăn tăn.
Hỏa Diễm đảo, trên thuyền chủ chiến của Thiên Thần, không khí lúc này đặc quánh, một cỗ sát khí bao phủ toàn bộ thuyền, đến nỗi những thuyền chiến xung quanh của Thiên Thần cũng không dám đến gần.
Trong khoang thuyền, Lưu Nguyệt vẻ mặt xanh mét, trong tay nắm đoản kiếm, sát khí như bao phủ cả Âu Dương Vu Phi đang ngồi đối diện nàng.
Bên cạnh, Hiên Viên Triệt nắm tay Lưu Nguyệt thật chặt.
Dường như không cần hoài nghi, nếu hắn không giữ nàng lại, Lưu Nguyệt nhất định sẽ xông lên, đem Âu Dương Vu Phi chém thành tám mảnh.
Trong khoang thuyền yên tĩnh chỉ có ba người.
Những người khác không ai dám đi vào, chỉ sợ giận cá chém thớt.
Nghiêng người dựa vào ghế, Âu Dương Vu Phi ngồi ở đối diện Lưu Nguyệt, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Thậm chí, còn cười rất vui vẻ.
“Ta nói Lưu Nguyệt nàng, nàng có biết quy củ trên chiến trường không?
Trong lúc chiến sự đang diễn ra kịch liệt như thế này, lại điều chủ soái đi, nàng có phải không muốn thắng hay không thế?”
Chậm rãi phe phẩy quạt giấy trong tay, Âu Dương Vu Phi nhìn như có vẻ vô tâm vô phế.
Lưu Nguyệt vừa nghe lời này, năm ngón tay siết chặt chủy thủ trong tay, xém một chút nữa là sẽ động thủ.
Hiên Viên Triệt bên cạnh thấy vậy vội vàng nắm chặt tay Lưu Nguyệt, mạnh mẽ kéo Lưu Nguyệt trở lại, ngồi xuống.
“Chuyện gì cũng nên từ từ.” Hiên Viên Triệt vừa khuyên Lưu Nguyệt, vừa trợn mắt trừng Âu Dương Vu Phi một cái.
Âu Dương Vu Phi thì lại cười đáp lại Hiên Viên Triệt, phe phẩy quạt giấy trong tay, nhìn qua như đang nhàn nhã dạo chơi.
Bộ dạng như thế, đừng nói Lưu Nguyệt đang tức giận, cho dù Hiên Viên Triệt tính tình hòa nhã bên cạnh cũng không khỏi tức giận.
“Ta không muốn thắng, mẹ nó, ngươi rốt cục nổi điên cái gì?”
Bị Hiên Viên Triệt kéo trở lại, Lưu Nguyệt thấy bộ dáng Âu Dương Vu Phi như thế, tức giận tung một chưởng lên chiếc bàn trước mặt, chửi thề.
“Kiềm chế, kiềm chế.”
Âu Dương Vu Phi vẻ mặt không đồng ý nhìn Lưu Nguyệt, lắc lắc đầu nói: “Nàng bây giờ là Hoàng hậu Thiên Thần, là Quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ.
Nàng phải luôn chú ý đến vấn đề lễ nghi a.”
Dứt lời quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Ngươi dạy thế nào vậy? Làm sao vẫn còn chửi thề…”
Âu Dương Vu Phi còn chưa nói xong, Lưu Nguyệt cũng không nhịn được nữa, phi thân một cái, vọt tới trước người Âu Dương Vu Phi.
Duỗi tay ra, một phát bắt được cổ áo Âu Dương Vu Phi, kéo Âu Dương Vu Phi đến sát mặt nàng.
Một tay giơ chủy thủ trong lên, đặt ngang cổ Âu Dương Vu Phi, giọng lạnh như băng tức giận nói: “Dáng vẻ thế này ngươi đã hài lòng chưa?”
Hai người mặt đối mặt, rất sát nhau, gần như trán đụng trán, chóp mũi đụng nhau.
Sát khí tản ra từ trên người Lưu Nguyệt.
Hoàn toàn bao phủ Âu Dương Vu Phi đang gần trong gang tấc.
Âu Dương Vu Phi rùng mình một cái, Lưu Nguyệt thật sự tức giận.
Lập tức, giơ hai tay xin tha mạng, luôn miệng nói: “Hài lòng, hài lòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com