Vương Phi Mười Ba Tuổi – Chương 673: Toàn Lực Xâm Lược – Botruyen

Vương Phi Mười Ba Tuổi - Chương 673: Toàn Lực Xâm Lược

Trời xanh như ngọc, nhưng lại không che được cảm
giác lạnh như băng này.

Áo trắng đẫm máu, làm người nhìn cũng đỏ hốc
mắt.

Đứng ở bên ngoài nhà tranh, Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ
nhìn bóng Lưu Nguyệt tuyệt tình tuyệt vọng đổ dài dưới ánh mặt trời .

Kiên định như vậy, kiên quyết như vậy .

Bóng dáng kia vốn trong trẻo, lạnh lùng và cao ngạo,
giờ càng thêm phần vắng lặng.

Phân tuyệt vọng tiêu điều kia, toát ra dưới dáng đi
thẳng tắp của nàng.

Đó là một loại ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng vỡ
– kéo theo cùng chết).

Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, hơi hơi đau
đớn, máu tươi nhè nhẹ chảy ra, nhưng đau không phải bàn tay, mà là tâm.

Độc Cô Dạ tựa vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng Lưu
Nguyệt đã đi xa .

Trước kia, hắn đã từng nhìn thấy Lưu Nguyệt như vậy
một lần.

Đó là ở Thiên Thần, khi Hiên Viên Triệt bị ám
sát trọng thương .

Cả triều đình văn võ bá quan , có tham dự hãm hại
Hiên Viên Triệt, đều bị Lưu Nguyệt huyết tẩy trong một đêm đó.

Một người cũng không tha.

Cô gái mười ba tuổi một thân đầy máu, lấy một loại
tư thái kiên quyết, hướng về thế nhân tuyên bố tâm tình của nàng.

Lấy máu tươi đặt móng cho yêu hận của nàng .

Mãnh liệt như vậy, trực tiếp như vậy, sâu nặng như
vậy.

Hắn đã nghĩ như vậy đã là yêu một người đến cực hạn.

Như vậy đã là phần tình cảm sâu nhất trên đời.

Cho nên, từ đó về sau, hắn đem nàng ghi trong lòng,
khắc trong tâm.

Cũng coi đây là mục tiêu, muốn tới gần nàng, muốn có
được nàng, muốn có được một phần thâm tình không hối hận như vậy, một phần yêu
chân thành tha thiết như vậy .

Vốn là, hắn nghĩ cho dù hắn không hiểu được, nhưng
hắn vẫn muốn lại gần.

Lưu Nguyệt lại vì hắn mà mềm lòng, lại buông tha
hắn.

Hắn, ở trong lòng nàng, liệu có khác những kẻ bình
thường kia.

Vậy nhưng, còn không chờ hắn mừng thầm, một sự kiện
kinh thiên khiến hắn tỉnh mộng.

Thì ra kia chưa phải yêu một người đến cực
hạn.

Kia chưa phải là phần tình cảm sâu nhất trên đời.

Chờ ta cùng đi……

Chỉ bốn chữ ít ỏi, bốn chữ ngắn gọn.

Không có khóc lóc, không có bi thương.

Nhưng bốn chữ ngắn ngủn kia, so với núi cao biển sâu,
càng làm cho người ta không thể vượt qua, càng làm cho người ta hiểu được mình
chỉ có thể đứng nhìn.

Si liệt như vậy, làm cho người ta kinh hãi, làm cho
người ta không thể không rung động, lại càng làm cho lòng người đau đến tột
đỉnh.

Yêu hận phải sâu đến như thế nào, mới có thể nói ra
bốn chữ đó gió êm sóng lặng như thế.

Móng tay đâm thật sâu vào thịt, Độc Cô Dạ cảm thấy
vô lực, tình yêu thủy chung này không thể vì hắn mà dừng lại.

Nhìn Lưu Nguyệt rất nhanh đã đi về con dường phía
trước.

Muốn nhấc chân đuổi theo, lại phát hiện chân như
nặng đến nghìn cân, cố đến mấy cũng nâng không nổi, như thế nào cũng không dám
đuổi theo.

Rõ ràng tình địch của mình đã chết, chính mình hẳn
nên vui vẻ.

Vậy nhưng, bóng dáng kia, thần sắc kia, lại làm cho
hắn đau lòng đến không thể hô hấp.

Hắn đau lòng nàng, đau lòng một Lưu Nguyệt áp chế
cảm xúc, lưng vẫn như trước mà cao cao thẳng thẳng .

Tơ máu theo đầu ngón tay, chậm rãi rơi từng giọt
từng giọt.

Độc Cô Dạ tựa vào cạnh cửa, nhìn Lưu Nguyệt đi xa,
nhìn Lưu Nguyệt vào rừng cây, nhìn Lưu Nguyệt đi khỏi tầm mắt hắn .

Lần gặp sau, có lẽ đã là địch nhân.

Trời xanh thẫm như biển, mây trắng bay lượn, tiếng
gió rít lên.

Phóng ngựa chạy như điên, không ngủ không nghỉ.

Theo biên quan Tuyết Thánh quốc rồi Ngạo Vân quốc,
đến Bắc Mục.

Xa vạn dặm , ngày đêm không ngừng.

Năm ngày năm đêm, chạy như điên mà qua.

Không dừng lại dù chỉ một chút, không nghỉ ngơi dù
chỉ một khắc chung.

Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệtphóng ngựa như bay
trước mắt, nhìn bóng dáng lạnh như băng kia, tay gắt gao nắm roi ngựa mà vung
lên.

Năm ngày năm đêm, không có nghỉ ngơi một chút.

Răng nanh cắn chặt.

Không khóc lóc, không điên cuồng, chỉ có bình tĩnh,
một loại bình tĩnh có thể đem những người khác nghẹn điên .

Đó là một loại tự ngược, một loại tự ngược mà chính
Lưu Nguyệt cũng không biết .

Tay nắm mã tiên càng chặt, Âu Dương Vu Phi không
nhẫn tâm mà nhìn.

Một roi vung ra, quấn lấy roi ngựa của Lưu Nguyệt,
ngăn cản Lưu Nguyệt chạy tiếp, Âu Dương Vu Phi tận lực nhẹ giọng nói:“Nên ăn
một chút đã.”

Một phen kìm cương ngựa, Lưu Nguyệt ngẩng đầu liếc
mắt nhìn sắc trời một cái, một lời dư thừa cũng không nói, trực tiếp xoay người
xuống ngựa, đi đến mặt cỏ bên cạnh ngồi xuống.

Âu Dương Vu Phi nhẹ nhàng lắc đầu, hắn thà rằng nàng
mở miệng nói với hắn thời gian còn sớm, còn có thể đi thêm một chút rồi
ăn.

Thà rằng nàng mở miệng nói ta không đói bụng.

Thà rằng ……

Cũng không muốn nàng không nói được một lời như vậy,
lạnh đến không có một tia nhân khí.

Trong lòng thở dài, thân lại rất nhanh tiêu sái đến
ngồi xuống bên người Lưu Nguyệt, tay đưa qua đi một miếng lương khô.

Lưu Nguyệt thuận tay tiếp nhận, mắt nhắm hờ bắt đầu
ăn.

Nhất cử nhất động, đều vô cùng bình tĩnh cùng chỉn
chu, thật giống như một con rối gỗ không có linh hồn.

Âu Dương Vu Phi cầm lương khô trong tay, nhìn Lưu
Nguyệt, phát hiện chính mình thật sự là không có khẩu vị, ăn không vô, thật sự
ăn không vô.

Lại lần nữa không tiếng động thở dài một tiếng, Âu
Dương Vu Phi cắn chặt răng, mở miệng đang muốn nói chuyện, không nghĩ tới xa
xa, một con bồ câu đưa tin, bay nhanh mà đến.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy thân thủ tiếp được, từ trên
người bồ câu lấy được tin tức.

“Là Khố Tạp Mộc.” Âu Dương Vu Phi đưa mắt nhìn sang
Lưu Nguyệt nói:“Hung Nô cùng mười bảy tộc Tiên Ti, đã giao chiến đến thời khắc
mấu chốt .

Mười bảy tộc Tiên Ti gần như đã bị Hung Nô thâu tóm.

Tuy nhiên, cái giá mà Hung Nô phải trả cũng không
nhỏ, cơ hồ tổn thất ba mươi vạn binh mã.”

Nói đến đây Âu Dương Vu Phi dừng một chút, thấy Lưu
Nguyệt buông đồ ăn trong tay, lắng nghe.

Không khỏi mắt tỏa sáng nói tiếp:“Ý tứ của Khố Tạp
Mộc, mục tiêu cùng thời gian mà chúng ta sắp xếp lúc trước, hiện tại đã đến.
Bây giờ chúng ta có phải nên bắt đầu hành động?”

Nhớ ngày đó, thời điểm Lưu Nguyệt còn chưa rời Bắc
Mục, đối với công thủ của Hung Nô cùng mười bảy tộc Tiên Ti, đã sớm có định
liệu.

Việc này cơ bản không cần hỏi Lưu Nguyệt, giờ không
ra tay thì đúng là đồ ăn hại.

Bất quá, Âu Dương Vu Phi vẫn hỏi Lưu Nguyệt, nếu có
thể làm cho Lưu Nguyệt đem tâm tư đặt lên việc này, có lẽ là điều tốt.

Đương nhiên, chính hắn cũng cho rằng khả năng này
không lớn.

Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi hỏi nàng, lập tức
lạnh lùng gật gật đầu:“Nói cho hắn ta lập tức tới.”

Thanh âm lạnh như băng mà lại có chút khàn khàn, tuyệt
đối trầm thấp, cũng là trong năm ngày Âu Dương Vu Phi đi theo Lưu Nguyệt, lần
đầu tiên nghe Lưu Nguyệt mở miệng.

“Tốt lắm, nàng xem chúng ta có cần sắp xếp kế hoạch
tác chiến trước hay không?”

Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt đã mở miệng, trong
lòng vui vẻ, lập tức nói vài đề tài vô nghĩa.

“Hiện tại Hung Nô cùng mười bảy tộc Tiên Ti đang ở
thời điểm mấu chốt nhất, chúng ta chen ngang một chân, phải chen tốt, mới có
thể một lần thâu tóm Hung Nô cùng mười bảy tộc Tiên Ti, tiến tới xưng bá toàn
bộ thảo nguyên, Lưu Nguyệt nàng xem……” Lời nó huyên thuyên vang vọng ở bên tai
Lưu Nguyệt, nhưng không được Lưu Nguyệt trả lời.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy, ánh sáng trong mắt biến
mất.

Mắt thấy Lưu Nguyệt đã ăn xong lương khô trên tay,
Âu Dương Vu Phi đột nhiên duỗi tay, túm một nhúm cỏ vàng khô bên người, đưa đến
trước mặt Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt thuận tay nhận lấy, cũng không nhìn, trực
tiếp cắn một ngụm, lạnh lùng tiếp tục ăn.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy năm ngón tay nháy mắt gắt
gao nắm chặt lại, bồ câu Khố Tạp Mộc dùng đưa tin, bị Âu Dương Vu Phi một
chưởng dập nát.

Một cỗ lửa giận không giải thích được, cùng rối rắm
đau lòng, từng chút theo đáy lòng bốc lên.

Nhảy dựng lên, Âu Dương Vu Phi hung hăng giật mạnh
túm cỏ trong tay Lưu Nguyệt, hai tay nắm chặt hai vai Lưu Nguyệt, cả giận
nói:“Nàng rốt cuộc muốn thế nào?

Khổ sở thì nói ra, bi thống trong lòng thì phát tiết
ra, nàng không cần ngược đãi chính mình như vậy được không? Được không?”

Một câu cuối cùng, Âu Dương Vu Phi cơ hồ là gào lên.

Dọc theo đường đi đều như vậy, hắn đưa nàng cái gì
nàng liền ăn cái đó.

Tốt, hỏng, sống, chín, chỉ cần hắn đưa nàng liền ăn,
hắn không cho nàng sẽ không ăn, này gọi là cái gì, này gọi là cái gì a.

Nhíu nhíu lông mày, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn Âu
Dương Vu Phi liếc mắt một cái, vẻ mặt lạnh như băng kia, một chút cũng không có
thay đổi.

Thật giống như đang nhìn một người hoàn toàn không
có quan hệ với nàng.

Âu Dương Vu Phi thấy vậy cắn chặt răng, hít sâu một
hơi lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt :“Hắn đã chết, nàng dù thế nào, hắn cũng đã
chết.”

“Ta biết.” Âu Dương Vu Phi còn đang nói, Lưu Nguyệt
biến sắc, vung tay một cái đẩy Âu Dương Vu Phi ra, sóng mắt toát vẻ mãnh liệt.

Đứng bật lên, Lưu Nguyệt hung tợn trừng mắt Âu Dương
Vu Phi:“Không cần ngươi nhắc nhở ta, ta biết, ta biết, hắn……”

Cắn răng, Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời.

Ánh mắt trong suốt chỉ có ông trời nhìn thấy, những
người khác thì không.

Âu Dương Vu Phi nắm chặt tay, phóng nhẹ thanh
âm:“Lưu Nguyệt, ta biết nàng khổ sở, ta cũng biết tâm trạng của nàng, ta không
thể hiểu được nó đang đau đơn bao nhiêu.

Nhưng là, nàng không thể như vậy, nàng không thể tự
bóp chết chính mình.

Nàng đã nói nàng còn muốn giúp hắn báo thù, hắn còn
muốn nàng báo thù cho hắn.

Nhưng là mấy ngày nay trên đường đi, nàng có biết
hay không, nếu ta là địch nhân, nếu ta muốn động thủ với nàng, nàng đã chết
hàng trăm ngàn lần rồi .”

Nói đến này, Âu Dương Vu Phi hít sâu một hơi, nhìn
Lưu Nguyệt đang ngẩng đầu nhìn trời, trong thanh âm mang theo một tia đau lòng,
chậm rãi nói:“Lưu Nguyệt, ta không khẩn cầu nàng quên hắn, quên đau đớn trong
lòng.

Cũng không trông cậy nàng lập tức có thể khôi phục
lại, ta chỉ muốn nàng kiên cường.

Nàng đã nói, giúp hắn báo thù, nhưng nàng như vậy,
lấy cái gì đi báo thù? Lấy cái gì đi báo thù a?”

Âu Dương Vu Phi nói đến đây mặt cũng trở nên nghiêm
túc.

Hai mắt đau đớn gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.

Hắn không nói được mấy kiểu an ủi như nén bi thương
sẽ qua, cũng không cách nào nói quên đi, quên đi, nàng còn có bọn ta, mấy
câu vớ vẩn như vậy.

Hắn biết Lưu Nguyệt sẽ không quan tâm, cũng căn bản
sẽ không nghe.

Lưu Nguyệt trong lòng chỉ có Hiên Viên Triệt, vậy
lấy Hiên Viên Triệt làm cơ sở chuẩn.

Báo thù, chỉ có cái này có thể động tới lòng Lưu
Nguyệt.

Chỉ có điều này, có thể làm cho sự bi phẫn trong tâm
kia bùng cháy như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Khôi phục sinh khí.

Muốn tiêu diệt Minh Đảo không phải chuyện tình có
thể giải quyết ngay, phải tiến hành từng bước một.

Kéo dài tới thật lâu thật lâu về sau.

Thời gian là linh dược trị liệu hết thảy.

Hy vọng đến lúc đó, Lưu Nguyệt đã tìm được dũng khí
cùng động lực sống tiếp.

Âu Dương Vu Phi dụng tâm lương khổ (quan tâm đến
người khác mà làm khổ bản thân), cũng chỉ có chính hắn biết.

Gió mát nhè nhẹ thổi qua, mang theo tiếng vang sàn
sạt .

Một sự tĩnh lặng quỷ dị.

“Âu Dương Vu Phi, ngươi biết không? Ta chưa từng hối
hận, chưa từng. Bởi vì ta biết hối hận cũng vô dụng.”

Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên khàn khàn
từng chữ từng chữ mà nói.

“Nhưng mà, hiện tại ta hối hận, ta hối hận ta ngày
đó vì sao không có đi xuống, bởi vì thấy hắn có thể ứng phó, cho nên không có
đi xuống. Ta hối hận, hối hận.”

Năm ngón tay dán bên người gắt gao nắm thành quyền.

Lúc vừa tỉnh lại, nàng còn chưa nghĩ đến điểm ấy.

Vậy nhưng, những ngày chạy như điên này, nàng không
thể không nghĩ tới tình cảnh ngày đó.

Cảnh tượng đó thời thời khắc khắc đều xoay quanh đầu
nàng.

Nếu nàng đi xuống sớm một chút.

Nếu là nàng không vì thấy Hiên Viên Triệt có thể ứng
phó, liền đứng ở sườn núi, hiện tại sẽ không là cái dạng này.

Hối hận, hối hận chưa từng có khắc sâu trong lòng
nàng.

Làm cho nàng chỉ có thể không ngừng chạy như điên,
làm cho thân thể mệt mỏi đến không thể nghĩ ngợi được nữa.

Nhưng mà, thân thể càng mệt, ý nghĩ càng rõ ràng,
càng không muốn nghĩ, sẽ càng điên cuồng nghĩ tới.

Tại nàng, tại nàng, nếu nàng đi xuống, hết thảy có
thể đã thay đổi, kết cục tuyệt đối sẽ không là cái dạng này.

Tại nàng a……

Móng tay đâm thật sâu vào thịt, chút đau này, làm
sao đau đớn bằng cảm giác hối hận trong xoay vần trong lòng

.

Cảm xúc đó cơ hồ khiến nàng phát điên.

Nghe lời nói truyền đến bên tai, Âu Dương Vu Phi có
chút hoảng hốt.

Tiến lên hai bước, Âu Dương Vu Phi nắm chặt hai vai
Lưu Nguyệt :“Trách ta, nên trách ta, nếu không phải lúc đó ta trở về, nếu không
phải ta giữ nàng. Hôm nay sẽ không…… Trách ta, hết thảy đều nên trách ta.”

Hắn hoàn toàn thật không ngờ sẽ như vậy.

Cái loại đối chiến đã hoàn toàn phân cao thấp, lại
tạo thành hậu quả như vậy, hắn thật hoàn toàn không ngờ tới, nếu hắn biết, hắn
tuyệt đối sẽ không ……..

Nhưng là, hiện tại, việc gì cũng đã không thể sửa
đổi a……

Cắn răng, Âu Dương Vu Phi ửng đỏ mắt nhìn Lưu
Nguyệt:“Lưu Nguyệt, sự tình đã muốn xảy ra, nói hối hận, nói nếu, đã là vô
dụng. Nếu là chúng ta có thể biết trước tương lai, chúng ta khẳng định ai cũng
sẽ không làm như vậy. Nhưng mà, chúng ta không thể biết, chúng ta không thể
quay lại. Nàng tự trách, nàng hối hận, nàng sụp đổ. Nhưng không đủ để thay đổi
việc hắn đã rời đi, chỉ có thể thay đổi con đường của nàng. Nàng sụp đổ, sẽ
không có người đối phó được Minh Đảo, không có người báo thù cho hắn, phó thác
của hắn nàng không hoàn thành được. Ai nặng ai nhẹ, Lưu Nguyệt, nàng thông minh
như vậy, hẳn là rất rõ ràng.”

Từng từ bén nhọn, từng chữ châm ra máu.

Lời nói của Âu Dương Vu Phi trong lời nói thật mạnh
đâm vào lòng Lưu Nguyệt.

Trời xanh mây trắng, tri âm tri kỷ.

Ai cũng sẽ không bi thương cho hắn, trừ nàng, ai
cũng không có năng lực vì hắn báo thù.

Vậy đem hối hận này, điên cuồng này, trở thành áp
lực.

Đến lúc đó, nàng tự mình đi nói với hắn.

Đến lúc đó, bọn họ sẽ cùng nhau sánh vai như trước.

Lạnh lùng cúi đầu, dung nhan lạnh như băng kia cũng
không có biểu tình gì khác.

Thản nhiên đẩy Âu Dương Vu Phi ra, Lưu Nguyệt xoay
người liền đi đến bên ngựa:“Đúng, ta rõ ràng, cho nên, từ giờ trở đi, ta sẽ
không yếu đuối.”

Triệt, trước khi báo thù cho chàng, xin phù hộ cho
ta không yếu đuối, không hối hận.

Nhìn Lưu Nguyệt hướng ngựa đi đến, Âu Dương Vu Phi
cười khổ một tiếng, đột nhiên giơ tay lên.

“Bốp.” Va chạm nặng nề.

Gáy Lưu Nguyệt ăn đủ cán dao trong tay Âu Dương Vu
Phi đập xuống ,thời điểm nàng thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ không chịu công kích cỡ
này.

“Nàng cần nghỉ ngơi, ta mang nàng đi.” Âu Dương Vu
Phi nhìn Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói, tay kia thì lại nhanh như chớp mà bổ tới.

Năm ngày năm đêm không có nghỉ ngơi một chút, người
không phải làm bằng sắt, ai cũng sẽ chống đỡ không được.

Tay ôm lấy thân thể Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi thật
sâu thở dài một tiếng, lên ngựa, phóng ngựa hướng tới Bắc Mục mà đi.

Trời xanh mây trắng, thái dương đỏ rực, tùy ý tản ra
nhiệt lượng của nó.

Nhưng là lại không nóng được đến lòng người.

Nơi đó, là hàn băng đến từ địa ngục.

Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt gặp chuyện quy
thiên.

Tin tức nhỏ lề đường này, dưới sự nóng bức của mùa
hạ, tản nhiệt lượng ra so với thái dương còn nóng hơn, nhanh chóng truyền khắp
toàn bộ Trung Nguyên.

Có người nói Hiên Viên Triệt gặp chuyện,đã chết.

Có nói, còn không có, hắn còn sống.

Có nói, hắn khẳng định đang đi chữa thương.

Có nói, khẳng định đã chết, khẳng định……

Đủ loại tin đồn theo cơn gió trên phố, bay lên cao.

Ánh mắt mọi người đều chú ý đến Thiên Thần.

Quốc gia chưa tròn một năm đã thâu tóm Triệu
quốc, đánh thắng Trần quốc,chia cắt Nam Tống quốc, tốc độ quật khởi cực nhanh,
đã muốn siêu việt hết thảy.

Nghiễm nhiên trở thành quốc gia lớn mạnh nhất Trung
Nguyên, Thiên Thần, sự sống chết của Thiên Thần vương , thật sự là việc sẽ
khiến thiên hạ khiếp sợ .

Ngay trong lúc lời đồn đãi lan đi khắp nơi.

Kinh đô nước Nam Tống sau khi bị Thiên Thần thâu
tóm, sửa thành quận Thiên Thần, nơi mà Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt hẳn
phải xuất hiện lại không có.

Mấy chục vạn đại quân, trừ nhân viên lưu thủ, toàn
bộ trở về Thiên Thần.

Mộ Dung Vô Địch đang diễn luyện ở biên giới Hậu Kim,
cùng lúc đó cũng điều binh trở về kinh đô Thiên Thần.

Ngồi trên ngai Thiên Thần vương, thái thượng hoàng
Hiên Viên Dịch trở lại, thay mặt Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt tạm thời
chưởng quản hết thảy lớn nhỏ sự tình của Thiên Thần .

Một loạt thay đổi, đều thong thả mà cũng diễn ra rất
nhanh.

Nhưng mà, không ai tuyên bố Thiên Thần vương bỏ
mình, mọi quan lớn Thiên Thần đều không có thanh minh điểm này.

Chuông tang thông báo việc đế vương trở về cửu tuyền
cũng không vang lên trong hoàng cung Thiên Thần.

Thiên Thần, không đưa ra trả lời.

Thế nhưng, thay đổi như vậy, trong mắt người có tâm,
đã là sáng tỏ hết thảy.

Đây là đang đổi vị trí.

Hậu Kim quốc lập tức có điểm rục rịch, đã không có
Hiên Viên Triệt, Thiên Thần kia còn không phải một khối thịt chờ người xâm
lược?

Nhưng mà, không có tin tức xác thực, không biết là
đã chết thật hay giả.

Mà trước vấn đề này, Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân
quốc đồng thời bảo trì trầm mặc.

Không ai đứng ra chứng thật chuyện này, không ai đến
thám thính tin tức này, lấy một loại tư thái trầm mặc đến ngột ngạt .

Có lẽ, đây là Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ vì Lưu Nguyệt
giúp một lần cuối cùng đi.

Cho Thiên Thần một thời gian để chuẩn bị, cho bọn họ
một cơ hội để chỉnh đốn.

Tuyết Thánh quốc, Ngạo Vân quốc bất động, lúc này
Hậu Kim quốc tự nhiên không dám động đến Thiên Thần so với họ còn cường đại
hơn.

Trung Nguyên còn còn lại tứ đại quốc, lấy một loại
tư thế gió thổi mưa giông trước cơn bão mà lặng im, giằng co, biến hóa.

Chân trời gió mây cuốn lấy nhau

.

Dưới đất một mảnh yên tĩnh.

Hoa núi nở rộ, ánh mặt trời sáng lạn.

Mùa hè này, tập trung thật nhiều nhiệt lượng, rơi
xuống đất trời, phiêu tán trong tứ đại quốc Trung Nguyên.

Nhưng mà, giữa sự trầm lặng, giữa cái nóng bức.

Chân trời đột nhiên truyền đến một đạo sấm chớp,
dông tố cuồn cuộn từ trên trời đổ xuống.

Giống như hoàng hà đổ cuốn, chạy chồm xuống ba nghìn
dặm.

Giọt mưa lớn như hạt đậu bao phủ đất trời sông suối,
bao trùm đất trời ngàn dặm.

Màn mưa tung hoành, nhìn không thấy giới hạn, tìm
không thấy cuối.

Trên bầu trời mây đen bay cuộn, một đám tiếp theo
một đám, một đám hợp với một đám.

Quay cuồng, rít gào, tầng tầng lớp lớp mà đến.

Sấm chớp một đạo tiếp một đạo đánh xuống, kinh sợ
chín tầng đất trời.

Tia chớp ở không trung bay lộn, giống như đèn đuốc
rực rỡ, như đàn rắn bò loạn.

Nước dâng lên, con sông tràn đầy.

Trận giông tố đầu hạ của năm, trong thời tiết như
vậy mà cuồn cuộn tới.

Thực bình thường, bình thường giống năm ngoái, cơ hồ
không được bất luận kẻ nào chú ý.

Nhưng là, sau khi dông tố mãnh liệt này qua đi, một
đạo sấm chớp chân chính nổ vang ở tại Đông hải, nổ vang ở tại vùng duyên
hải Hậu Kim quốc.

Cửu Thánh Minh Đảo dẫn đầu hàng ngàn chiến thuyền,
dẫn hai mươi vạn đại quân, vượt qua Đông hải, tiến quân vào Trung Nguyên.

Tam Vương Minh Đảo thân tử, Lục Tôn Minh Đảo quy
thiên.

Minh Đảo chưa từng chịu nhục nhã như thế.

Chưa từng có tổn thất người ở địa vị cao như thế.

Tam Vương Minh Đảo thân tử, do Lưu Nguyệt cùng Hiên
Viên Triệt cầm đầu, nói cách khác, đó là chết dưới tay công chúa của bọn họ,
đành chịu.

Nhưng là, Lục Tôn Minh Đảo theo như tin tức do Hắc tôn
truyền ra, cư nhiên là chết dưới tay Tuyết Thánh quốc, Ngạo Vân quốc, Thiên
Thần quốc, tam đại thế lực Trung Nguyên liên thủ.

Là không thể nhẫn, nhục không thể nhẫn.

Trung Nguyên tam đại thế lực cư nhiên dám liên thủ
đối phó hắn Minh Đảo, quả thực chính là phản bội, buồn cười, buồn cười.

Cho nên, Minh Đảo đến đây.

Cấp bậc cao nhất – Cửu Thánh đã xuống núi, lĩnh
chiến mã hiển hách, xuất chinh Trung Nguyên.

Sóng biển Đông quay cuồng, cỏ xanh trong trời đất
uốn lượn nhộn nhạo.

Hải âu sải cánh, khắp người đầy mùi huyết tanh từ
biển, lan đi khắp nơi.

Mà giữa cảnh cỏ xanh dập dờn nước biển bồng bềnh
này, chiến thuyền đông nghịt từ giữa đất trời hiện ra, cờ huyễn long của
Minh Đảo tung bay khắp thiên địa.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 2 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

Vulong11
  

Babbbd ndbd

Vulong11
  

Ngày a d dd d