Vương Phi Mười Ba Tuổi – Chương 637: Tam Quốc Liên Hoành 1 – Botruyen

Vương Phi Mười Ba Tuổi - Chương 637: Tam Quốc Liên Hoành 1

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.Có vết xe đổ này, Âu Dương Vu Phi không dám nhờ thủ hạ làm việc, toàn tự làm.Chẳng qua, phía đông không sáng thì phía tây sáng.Âu Dương Vu Phi quả thật nấu ăn rất ngon, đúng là có thể so sánh với đầu bếp của hoàng cung, ngay cả Lưu Nguyệt vốn không quan trọng lắm chuyện ăn uống cũng gật đầu khen ngợi.Làm cho Hiên Viên Triệt thầm hận một phen, cường địch, chân chính cường địch.Mười hạng toàn năng đó.Gió xuân bay múa, thuyền lướt như bay.Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, vượt qua vạn dặm, tới Lý Thành của Nam Tống Quốc.Thời tiết mùa xuân rất tốt, không thể so với đầu mùa xuân ôn lạnh của Bắc Mục, cũng không thể so với thời tiết tháng hai lá liễu ló mầm lúc này của Thiên Thần.Nam Tống Quốc ở phương nam, tiết trời đã ấm,gió nóng thổi qua, sự ấm áp của tháng bốn tháng năm.Bến tàu người đến người đi, thuyền hàng thuyền đánh cá không ngừng ra ra vào vào, khí thế ngất trời.“Lý Thành.” Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền, nhìn khung cảnh trước mắt, thấp giọng tự nói một tiếng.Bảy ngày, từ Bắc Mục xa ngoài vạn dặm, tới mảnh đất phương nam này, chuyện như vậy kiếp này hắn lần đầu tiên trải qua.Muốn trong vòng bảy ngày tới Nam Tống Quốc là một chuyện, tới được thật lại là một chuyện khác, hắn không phải không khiếp sợ, tuy rằng nhìn Âu Dương Vu Phi rất không vừa mắt, nhưng cũng không thể phủ nhận, Âu Dương Vu Phi, lợi hại.Khác với sự khiếp sợ của đám Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt không có cảm xúc dư thừa, nhớ ngày đó một ngày cả đêm, có thể đi cả nửa vòng trái đất, hành trình như vậy cũng không quá khó tin, mặc dù đặt trong hoàn cảnh này, quả thật rất dọa người.“Kịp lúc là tốt rồi.” Âu Dương Vu Phi đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, nhìn thuyền có lầu đang chạy đến bến tàu, cười nói.Lưu Nguyệt nghe vậy khóe miệng khẽ cong, nửa cười nửa không nhìn Âu Dương Vu Phi một cái.Âu Dương Vu Phi thấy vậy tươi cười càng đậm hơn, nói với Lưu Nguyệt: “Hi vọng có ta làm bạn, không khiến nàng cảm thấy hành trình này buồn tẻ vô vị, đã là vinh hạnh của ta rồi.”“Không đến mức đấy.” Lưu Nguyệt không quay đầu lại, nhưng Hiên Viên Triệt ở phía sau chỉ có nàng có thể cảm giác được chua xót, Lưu Nguyệt muốn nói buồn tẻ cũng không thể, Hiên Viên Triệt bên người nàng, làm sao thấy buồn tẻ.Nghe Lưu Nguyệt nói thế, nụ cười trên mặt Âu Dương Vu Phi càng sáng rỡ hơn.Vừa cười, vừa lấy ra từ trong lòng ngực một vật, Âu Dương Vu Phi cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Hi vọng nàng thích.”Lưu Nguyệt thấy vậy Âu Dương Vu Phi thực hiện giao ước cùng đi chung với hắn, để lộ bí mật, lập tức đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn.Trên tấm vải mỏng manh, vẽ ngổn ngang vài thứ, thoạt nhìn, là… bản đồ?Mắt Lưu Nguyệt, sáng rực.Đây là bản đồ Minh Đảo?Nhìn Lưu Nguyệt sáng mắt, Âu Dương Vu Phi cười lắc lắc đầu nói: “Nàng thật là không che dấu chút tâm tình nào.”Lưu Nguyệt nhanh chóng nhìn lướt qua bản đồ trong tay rồi cuộn lại, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi đang mỉm cười, đột nhiên trong nụ cười mang theo chút nghiêm nghị thở dài nói: “Âu Dương Vu Phi, có ai nói với ngươi chưa, nếu được ngươi yêu, người kia sẽ rất hạnh phúc.”Quá khôn khéo, quá giỏi quan sát, quá săn sóc, quá biết dỗ người.Nếu có ai có thể được Âu Dương Vu Phi toàn tâm đối đãi, không biết sẽ hạnh phúc như thế nào.Âu Dương Vu Phi nghe vậy khóe miệng cong lên, nhìn Lưu Nguyệt cười nhẹ: “Ta đương nhiên hy vọng nàng có thể có được hạnh phúc đó.”Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười, còn chưa mở miệng, bên tai đã vang lên một tiêng nói tràn ngập ghen tuông nhưng cũng là hứa hẹn đầy khí phách: “Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc hơn.”Môi cười thật tươi, Lưu Nguyệt không quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt ở phía sau.Nàng biết, ngày kia gặp Hiên Viên Triệt đã biết, hạnh phúc của nàng chính là hắn.Gió nhẹ thổi qua, thuyền đã cập bờ.Biết Lưu Nguyệt không trả lời, Âu Dương Vu Phi cũng không truy hỏi, cổ tay vung lên mở quạt giấy trong tay, đứng tại chỗ cười nói: “Ta rất chờ mong lần ở chung thứ hai, khi đó, ta muốn trên bản đồ này sẽ có nhiều thứ hơn chút, rất nhiều thứ mà nhiều người không biết.”Trong tiếng cười, Âu Dương Vu Phi quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, chân mày nghiêng nghiêng, vạn phần phong tình đều hội tụ trong giây phút quay đầu đó.Đó là sự bày bố trận pháp trên Minh Đảo, Lưu Nguyệt hiểu ý tứ của Âu Dương Vu Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 2 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

Vulong11
  

Babbbd ndbd

Vulong11
  

Ngày a d dd d