Thanh âm chưa dứt, mấy người nhất thời cười to.
Tên tay mỗi người đều có một chén, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng có một chén.
“Đến, đến, đến, trước kiền vi kính.” (chắc là tự hạ thấp bản thân trước để kính trọng ng ta quá) Tộc trưởng tộc Hùng Khoát cười ra hiệu với Lưu Nguyệt, nâng chén liền uống hết, cũng không có cái gì không ổn.
Lưu Nguyệt cười cười nói: “Vậy hôm nay bổn vương coi như là được núp bóng của các dũng rồi.” Dứt lời cũng đưa tới bên môi, uống hết.
Cùng lúc này bên tai truyền đến lời của Âu Dương Vu Phi: “Có thể uống.”
Xem ra, hai người bọn họ cũng đều có cùng phán đoán về rượu này, đối với độc tố, Lưu Nguyệt vẫn có chút kiến thức.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị.
Tỷ thí giữa sân càng thêm kịch liệt, thanh âm khen ngợi cứ dồn dập không ngớt, cơ hồ phá không, làm lỗ tai người ta đều ong ong.
Uống hết rượu trong tay, tộc trưởng Hùng Khoát tộc nhìn Lưu Nguyệt đang nhìn chăm chú vào trong sân, đột nhiên thở dài một hơi nói: ” Anh hùng như vậy, thịnh hội như vậy, cũng không biết còn có thể kéo dài bao lâu?”
Lưu Nguyệt nghe nói nháy mắt trong đầu khẽ động, đến rồi, mục đích kiên quyết mời nàng tới, đã lộ ra rồi.
Lập tức quay đầu nhìn tộc trưởng tộc Hùng Khoát khiêu mi nói: “Nói như vậy là sao?”
Tộc trưởng tộc Hùng Khoát nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, lắc đầu chậm rãi nói: “Thảo nguyên Mạc Hà cằn cỗi, mấy năm nay người của mười bảy tộc Tiên Ti không ngừng gia tăng dân số, thảo nguyên đã không đủ sức để nuôi sống nhiều người như vậy, lương thảo ngày càng sa sút.
Chuyện tranh giành địa bàn lại liên miên, tử thương vô số, năm ngoái lại gặp trời rét lạnh, lại càng chết đói không ít, đây… Ai….”
Nói xong tộc trưởng Hùng Khoát thở dài.
Lưu Nguyệt nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ thuơng hại, nhưng cũng không mở miệng.
Tộc trưởng tộc Tam Hợp bên cạnh thấy vậy, đưa mắt với tộc trưởng tộc Hợp Lực.
Tộc trưởng Hợp Lực ho khan một tiếng, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Nhiếp chính vương cũng là người thẳng thắn, chúng ta mười bảy tộc Tiên Ti cũng không phải là người lề mà lề mề, nếu đã mở miệng, tộc trưởng tộc Hùng Khoát cứ nói hết đi.”
“Lão Hùng, ngươi nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com