Ánh sao rực rỡ, mười vạn binh mã Nam Viện Thịnh Kinh, phát hiện bất thường, sai quân nhổ trại hành quân đến cổng thành.
Hai quân đụng nhau, tên đã trên dây.
Thờ ơ, Lưu Nguyệt ôm Da Luật Hồng tiếp tục đi ra ngoài.
“Ngươi còn không mau bảo lính của ngươi dừng ngựa, mau, ngươi thật muốn ngọc đá cùng vỡ phải không?” Cả mặt đỏ bừng vì gấp gáp, Tam hoàng Gia quơ tay, chỉ vào Da Luật Cực vẻ mặt ngoan cố.
Ngón tay chỉ ra, Tam Hoàng Gia đột nhiên phát hiện mình có thể cử động, lập tức cũng bất chấp tại sao mình có thể cử động, dùng tốc độ sói đói vồ thỏ mà ngay cả người trẻ tuổi cũng không theo kịp, bổ nhào vào Da Luật Cực, vừa lần vừa xé, tìm lung tung.
Da Luật Cực thấy vậy cơ hồ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không cách nào cử động cũng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể mặc cho Tam Hoàng Gia sờ mó lung tung.
Đèn đuốc sáng trưng, Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi chậm rãi bước ra ngoài.
Quần thần trong đại điện đỏ mắt, một nhóm người liên tục nói tốt cho Lưu Nguyệt, một nhóm người hiểu ý tứ của Tam Hoàng Gia, thúc giục như điên.
Trình Lãm điện, toàn bộ rối loạn.
Một phen xé ra nội y của Da Luật Cực, một thiết bài lớn bằng lòng bàn tay quý giá giấu bên hông phịch một tiếng rơi xuống, dưới ngọn đèn, phía trên đoan đoan chính chính có khắc hai chữ Nam Viện.
Tam Hoàng Gia nhanh chóng nhặt lên, chạy đến phía Lưu Nguyệt.
“Nhiếp chính vương, đây là binh phù của Nam Viện, ngài mau ra lệnh cho bọn họ dừng lại.
Nhiếp chính và Bắc Mục vốn là người một nhà, người trong nhà không thể đánh người trong nhà, Da Luật Cực hắn hữu dã tâm, chỉ có thể đại biểu hắn, không thể nói rõ tâm ý của chúng ta, nhiếp chính vương một lòng vì tốt cho Bắc Mục chúng ta, chúng ta không phải lòng muông dạ thú, cũng biết tốt xấu.
Sau này thiên hạ Bắc Mục, còn muốn dựa vào nhiếp chính vương, ngài cũng thật tâm yêu thương Da Luật Hồng, ngài liền suy nghĩ cho hắn, nếu chúng ta rối loạn, Hung Nô nhìn chằm chằm Bắc Mục ta sẽ nhân cơ hội mà đến, thiên hạ của Da Luật Hồng, liền tràn ngập nguy cơ.”
Điên cuồng xông xuống dưới, Tam hoàng Gia thở hổn hển túm Lưu Nguyệt nhanh chóng nói.
“Chính là đạo lý này…”
“Đúng vây a, đúng vây a…”
Bên cạnh, lập tức vang lên nhiều vô số người hưởng ứng, đem Da Luật Cực sắc mặt xanh mét hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com