Thanh âm ngăn không được run rẩy, như là cực kỳ hoảng sợ.
Hơn mấy đại trọng thần và Ngạo Vân quốc chủ trong chính điện thấy vậy, không khỏi khó hiểu, lại càng đề cao cảnh giác, cùng nhau nghiêng đầu nhìn lại.
Vừa thấy vật, sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ trong nháy mắt đại biến, ầm một cái đứng lên, ngón tay run run chỉ vào cái gì đó trên án, nói không nên lời.
Ở trên xó xỉnh nào đó của Long án, đoan đoan chính chính để một kim bài lệnh tiễn cổ xưa.
Kim bài lệnh tiễn.
“Bọn hắn… là bọn hắn…” Con mắt Độc Cô Hàn cũng lồi ra, trong mắt tất cả đều là sự hoảng sợ.
“Bọn họ… Bọn họ…” Ngạo Vân quốc chủ cứng ngắc vặn vẹo uốn éo đầu, từ trong kẽ răng nghẹn ra hai chữ, lại không nói nên lời.
“Quốc chủ, làm sao vậy?” Tể tướng Ngạo Vân thấy vậy, không khỏi kinh ngạc đứng dậy đi ra phía trước, cầm lấy kim bài lệnh tiễn trên bàn.
Một kim bài lệnh tiễn bình thường, tuy rằng xem bên ngoài có chút cổ xưa, nhìn qua chế tác cũng tương đối tinh mỹ, hẳn là của bậc đế vương.
Nhưng đây là Ngạo Vân, đế vương nào có thể sai khiến Ngạo Vân quốc chủ? Tại sao quốc chủ và thân vương lại giống như nhìn thấy quỷ, kinh hoàng đến mức nói không nên lời.
Lấy ra kim bài lệnh tiễn, Tể tướng Ngạo Vân liếc nhìn thiếp vàng bị đè ở bên dưới, đưa tay lấy ra, mở ra, đưa cho Ngạo Vân quốc chủ.
Ngạo Vân quốc chủ hít một hơi thật sâu, sự khiếp sợ khi nhìn thấy kim bài lệnh tiễn kia đã trôi qua, khôi phục lại bình thường, nhận lấy thiếp vàng đọc nhanh như gió.
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy Ngạo Vân quốc chủ chớp mắt, hướng về sau gục xuống.
“Quốc chủ…”
“Hoàng huynh…”
Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn kinh hãi mặt tái ngắt, cùng nhau đỡ lấy Ngạo Vân quốc chủ đã bất tỉnh.
Là vật gì, khiến cho Ngạo Vân quốc chủ cửu kinh sa tràng, sắc mặt luôn bất biến, lại bị hù dọa đến ngất đi.
Nhanh chóng lấy thiếp vàng Ngạo Vân quốc chủ vừa xem, sắc mặt thân vương Độc Cô Hàn đại biến, hai tay run run oán hận nói: “Nàng, nàng lại là… Người của bọn họ… Nàng… Nữ nhân này, nữ nhân này, nàng muốn hại Ngạo Vân ta, muốn hại Độc Cô Dạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com