Vương Phi Mười Ba Tuổi – Chương 180: Cái Đích Cho Mọi Người Chỉ Trích (8) – Botruyen

Vương Phi Mười Ba Tuổi - Chương 180: Cái Đích Cho Mọi Người Chỉ Trích (8)

Lão nhân tóc bạc nghe vậy, sắc mặt càng thêm thâm trầm như nước: “Chết tiệt, mạnh đến vậy, người đâu, các ngươi toàn bộ xuất động, đêm nay nhất định phải giết……”

“Muốn giết ta, hảo, ta chính mình đưa đến cửa, xem thử các ngươi có cái bổn sự đó không.” Lời lão nhân tóc bạc còn chưa nói xong, một thanh âm cực kỳ lãnh liệt, đột nhiên phá không bay đến, mang theo khí giận thâm trầm.

Lão nhân tóc bạc nhất thời biến sắc, đứng bật dậy.

Hắc y nhân đang quỳ kia cũng kinh hãi, hắn rõ ràng đã cắt đuôi được Lưu Nguyệt rồi, vì sao nàng vẫn có thể đuổi tới đây?

Không để cho bọn họ kịp nghi ngờ và kinh ngạc, tiếng đàn xơ xác tiêu điều đột nhiên vang vọng trong Đỗ phủ sang quý.

Không có làn điệu, chỉ có những thanh âm đơn độc phát ra.

Không phải êm dịu như bài hát ru con, cũng không phải cuồng liệt như nhạc sát phạt, chỉ là một loại vũ khí giết người, từng âm từng âm đều có thể khiến người khác không thở nổi.

Đầu ngón tay huy động, phong nhận bắn ra.

Bay múa đoạt lấy tính mạng người khác, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.

Lưu Nguyệt tay trái ôm dao cầm, tay phải khẩy dây đàn, đàn nhanh, từng đạo phong nhận bắn ra, hướng tới hắc y nhân ở bốn phương tám hướng xung quanh, một người tiếp một người, ngã xuống.

Dám có ý giết nàng, nàng giết chết bọn hắn.

Máu văng tung toé khắp nơi, một mảnh sát phạt.

Lão nhân tóc bạc thấy vậy, mặt vặn vẹo, nhìn Lưu Nguyệt vận một thân áo trắng trong đêm đen, đạp trên vũng máu mà đến, tuấn mỹ khiến người ta ghen tị, nhưng xuống tay lại vô tình tàn nhẫn cực kỳ.

“Mau, mau lên, giết hắn, giết hắn.” Sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm, lão nhân tóc bạc vừa kêu gào, vừa lui nhanh về phía sau.

Một người mạnh như vậy, nếu hắn không thể sử dụng được, vậy liền phải huỷ đi.

Nếu để hắn vào được điện phủ Hậu Kim quốc, thực lực Hậu Kim quốc sau này sẽ………

Trong lòng vừa nghĩ tới đây, người lại lui nhanh về phía sau, chạy ra cửa sau.

Mà Lưu Nguyệt cũng giống như không thấy hắn vậy, cứ tuỳ ý để hắn chạy.

“Phốc.” Một thanh âm trầm đục khẽ vang lên, đó là tiếng chuỷ thủ đâm sâu vào da thịt.

Từng bước bước ra cửa sau, lão nhân đầu bạc liền dừng bước, chậm rãi cúi đầu, nhìn một thanh chuỷ thủ cắm vững vàng vào ngực của hắn, thẳng tắp không tì vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 2 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.

Vulong11
  

Babbbd ndbd

Vulong11
  

Ngày a d dd d