Nàng bây giờ chính là Phượng hoàng của Mộ Dung phủ, so với Mộ Dung Tinh, người được xưng Thiên Thần vương triều đệ nhất mỹ nữ còn muốn nổi tiếng hơn vài phần.
Nàng bế môn luyện võ, các trưởng bối không dám có ý kiến, bọn tiểu bối thì không dám lộn xộn, chỉ dám đi loanh quanh ngoài cửa, Lưu Nguyệt được một chút thanh tĩnh.
Trăng cùng sao lung linh trên trời, đêm lạnh như nước.
Lưu Nguyệt một thân lam y nam trang, mội hơi thổi tắt đèn, khung cảnh đang sáng chợt tối sầm lại, xoay người lại, nàng hướng tới trời đêm mờ mịt chạy vội ra ngoài.
Hộ vệ canh giữ phòng ốc của nàng bên ngoài, không một chút phát hiện Lưu Nguyệt đã ly khai.
Quang ảnh dao động trong nháy mắt, tầm mắt nhanh chóng thích ứng, đây là kỹ năng giết người, là sở trường của nàng, bất quá hiện tại chỉ dùng để trốn đi.
Ban ngày đã làm đủ công tác chuẩn bị, Lưu Nguyệt ẩn núp trong ánh trăng mờ mịt, chạy thẳng hướng Thiên Thần quốc hoàng cung.
Khứu giác cùng thị giác mẫn tuệ sắc bén, có thể phát hiện người lần đó trong phủ tướng quân, Hiên Viên Triệt, là một cao thủ, nàng tuy không nghe ai nói gì, nhưng có thể cảm giác được, cảm giác, chính là sinh mệnh thứ hai của lính đánh thuê.
Lưu Nguyệt không biết khinh công, bất quá kỹ năng ẩn nấp của nàng, tất cả mọi người ở đây đều không bì kịp.
Thân hình nhỏ xinh như con báo, trong đêm trăng lặng yên không một tiếng động thoát khỏi vòng vây thủ vệ, chạy hướng tới hoàng cung nơi Hiên Viên Triệt đang ở.
Trên đời này còn không có ai dám uy hiếp nàng mà không phải trả giá đắt.
Ngọc Lưu Ly điện, cung điện của Hiên Viên Triệt, vương phủ của hắn vẫn đang trong thời gian xây dựng, bởi vậy tuy đã được phong vương, nhưng hắn vẫn ở trong hoàng cung.
Lúc này, trong hậu điện rộng rãi, hơi nước bốc lên như sương khói, lượn lờ trên mặt nước.
Hiên Viên Triệt tựa người vào bậc thang bằng bạch ngọc, thân thể ngâm trong nước, tóc đen dài xoã tung phía sau lưng, trên da thịt trắng như ngà kia, đọng lại nhiều giọt nước trong veo, mặt hơi hơi phiếm hồng, trong hơi nước mờ ảo, từng giọt từng giọt từ từ chảy xuống, cảnh trí như vậy, tuy chỉ nhìn được từ sau lưng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hấp dẫn kích thích cực kỳ. (cell: ôi máu mũi của ta a~~)
Lưu Nguyệt ẩn núp sau cửa, hơi nhíu mày, nàng cư nhiên lại thấy một màn khoả thân kích thích sống động như vậy, nàng trước kia thấy qua nude 100% cũng không ít, nhưng mà chưa từng có ai chỉ bằng nhìn từ phía sau lưng đã khiến nàng có cảm giác yêu mị đến vậy.
Hiên Viên Triệt này, chính là một tên yêu tinh a.
Âm thầm nhíu mày, Lưu Nguyệt đang lặng yên ẩn núp không một tiếng động, xem ra đây là cơ hội tốt.
“Nhóc con, thật đúng là không thể xem thường ngươi.” Mới bước được một bước, một tiếng cười chợt vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com