Rất nhẹ, tiếng gió thổi qua, cửa sổ vô thanh vô tức mở ra một cái khe hở hẹp, một tia khói chậm rãi bay lên.
Hết thảy đều rất nhẹ nhàng, nếu không phải Lưu Nguyệt là nhân tài kiệt xuất, chỉ sợ cũng không nghe ra có điều gì khác thường.
Không một tiếng động, vô sắc vô vị.
Lưu Nguyệt ngửi một ngụm, không tồi, mê hồn hương rất tuyệt.
Khóe miệng vẽ nên một tia cười lạnh, loại này muốn cùng nàng đối chọi, chỉ sợ sau tám trăm năm, thủ đoạn kia cũng chỉ đáng cho nàng đùa giỡn.
Khói nhẹ lan tràn, nhè nhẹ lan tỏa bên trong căn phòng.
Sau nửa ngày, cửa sổ khẽ vang lên thanh âm, một đạo bóng đen phi nhanh tiến vào, nhanh nhẹn như con báo.
Lưu Nguyệt tuy rằng ngủ không nhúc nhích, nhưng mọi động tĩnh trong phòng đều không thoát khỏi mắt nàng.
Người kia hiển nhiên nghĩ Lưu Nguyệt đã bị mê hoặc, lập tức thập phần thoải mái tiêu sái tiến vào, từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ, móng tay khơi mào liền lấy ra một ít bột màu trắng, liền hướng Lưu Nguyệt đi đến.
Mùi thơm phác mũi, vật ấy tỏa ra thứ hương làm cho người ta say mê.
Đầu ngón tay vừa đặt trên cố Lưu Nguyệt, hắc y nhân đột nhiên lông tơ đều dựng đứng hẳn lên, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Lưu Nguyệt trước mắt vốn không hề hôn mê, hai con ngươi đen vô thanh vô tức mở, chính là lạnh lùng nhìn hắn.
Đôi mắt đen kia, cơ hồ có thể cắn nuốt hắn, âm trầm mà lãnh khốc
Lãnh huyết cùng xơ xác tiêu điều như vậy, cơ hồ hắn chưa từng gặp qua.
“Trầm hương, không tồi.” Thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên, một câu nói toạc ra thiên cơ.
Trầm hương, loại đôc tố tàn nhẫn nhất trong hàng trăm loại độc, sẽ không trong khoảnh khắc lấy đi tính mệnh, mà sau khi dùng độc, nếu một tháng một lần không có thuốc giải, liên tục ăn trong một năm, da thịt sẽ thối rữa mà chết, quả thực hạ thủ vô cùng ngoan độc.
Cấp nàng dùng loại độc nay, xem ra là muốn khống chế nàng.
Lưu Nguyệt mắt đen liền trầm xuông, mới vào trận đầu đã có kẻ đối nàng xuống tay.
Hắc y nhân kia nghe Lưu Nguyệt một lời nói toạc ra, không khỏi rùng mình một cái, cư nhiên trước mặt Lưu Nguyệt không dám động thủ, thân hình chợt lóe hướng gian ngoài bắn ra.
Lưu Nguyệt thấy vậy hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhanh như tia chớp động thủ lên dao cầm ở đầu giường, cây cầm huyền vang lên một tiếng, một đạo phong nhận như bay phóng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com