Trần bì đầy trời, thiêu hủy hết thảy.
Bên ngoài ngọc lưu ly điện, không khí yên ắng bao trùm.
Người ở bên trong không có đi ra, không có một chút chuyển động, chỉ có hỏa kia càng ngày phát ra càng nóng.
Bóng đêm đầy trời cũng không ngăn được ngọn lửa hừng hực.
Lưu Nguyệt tròng mắt như muốn nứt ra, một ngụm máu tươi liền phun ra khỏi miệng, nàng cơ hồ muốn phát điên, điên cuồng mà hướng ngọc lưu ly điện chạy đi.
Mọi người đều sợ ngây người, nhìn kia ngọc lưu ly điện to lớn, hào tráng vậy mà trong phút chốc cư nhiên trở thành đống tan hoang.
Chỉ thấy Lưu Nguyệt điên cuồng mà chạy, cuống cuồng đến mức chân trái vấp vào chân phải, lảo đảo té mạnh xuống đất nhưng rồi lại nhanh chóng bật đứng lên hướng ngọc lưu ly điện mà lao đến.
Lưu Nguyệt một thân võ công cao cường, lại như vậy tâm tính kiên định, vậy mà lúc này vì Dực Vương xảy ra chuyện, tâm tính đã muốn kích động đến không thể khống chế nổi.
Điên dại mà chạy, tốc độ nhanh như tia chớp.
“Vương gia.”Thu Ngân đám người đột nhiên bừng tỉnh cũng trở nên điên cuồng , quay đầu liền hướng ngọc lưu ly điện phóng đi, máu như muốn phun lến trời, bi phẫn cực kỳ.
“Không, không, Triệt nhi. . . . . .” Trần quý phi lảo đảo liền ngất lim, dường như kích động này khiến nàng ta không thể chịu nổi.
Trong nháy mắt, toàn bộ người đều hướng Ngọc Lưu Ly điện chạy đến.
“Oanh.” Tiếng sấm đột nhiên vang lên như muốn xé tan đêm đen, một đạo tia chớp lóe sáng chiểu rõ cả vùng trời.
Trong nháy mắt, ngọn lửa như càng cháy mãnh liệt hơn, rực rỡ cuồn cuộn kinh người.
Dưới trời đêm, một thân ảnh quần áo màu đỏ như phi bình thường đạp qua lửa mà đi, như vậy liều lĩnh, dường như không gì có thể ngăn cản.
Lưu Nguyệt bản thân một chút khinh công cũng không có, vậy mà lúc này cư nhiên tốc độ so với khinh công của đám người Thu Ngân còn có phần nhanh hơn.
“Ầm Ầm. . . . . .” Một tiếng nổ liên tiếp vang lên như muốn vọng vào cả trời đất.
Ánh sáng tán loạn khiến đêm tối trở nên sáng như ban ngày, Lưu Nguyệt điên cuồng bôn tập trong tâm hoàn toàn trống rỗng, dường như trong mắt chỉ còn hình ảnh Ngọc Lưu Ly điện lửa cháy đỏ rực.
Ánh mắt nhuộm đỏ tia huyết, nơi đó có người mà nàng thích, có kẻ mà nàng yêu, người mà kiếp trước nàng không có được thì kiếp này đã có, trượng phu của nàng, Hiên Viên Triệt của nàng.
Người này cho dù là sống trên đời hay chết xuống hoàng tuyền, nàng cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hừng hực đại hỏa, khuynh tháp cao lầu.
Trên bầu trời sấm sét càng ngày càng lớn, liên tiếp tiếng nổ vang lên, mây đen cuồn cuộn mà đến, vô số tia chớp toát ra, trong khoảnh khắc chiếu sáng cả chân trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com