Xuyên qua một mảnh sơn cốc hẹp dài, tầm mắt mọi người khoáng đạt hơn không ít, nhưng ánh sáng từ trên cao rơi vãi rơi xuống lại như bị cắn nuốt vậy, Thiên Địa lại trở nên hôn ám.
Mộ Hàn ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía chân trời xa xôi đen ngòm, vô biên vô hạn, phảng phất như trên bầu trời bị đào ra một cái hắc động thật lớn vậy.
– Đó chính là Hắc Long Tử Uyên?
Mộ Hàn thấy thế, nhịn không được có chút giật mình.
Mặc dù đã sớm biết rõ “Hắc Long Tử Uyên” vô cùng rộng lớn, nhưng tận mắt thấy phiến màn đen còn lớn hơn Hắc Ma Cốc, Hắc Yểm Sâm Lâm vô số lần kia, Mộ Hàn g lại rất cảm thấy rung động. Bọn người Sở Ngọc và Tang Thiên Công đã tới “Hắc Long Tử Uyên” không chỉ một lần, đối với dị trạng ở xa xa làm như không thấy, tiếp tục vùi đầu đi về phía trước.
Lại gần hai giờ qua đi, mọi người rốt cục đi tới biên giới “Hắc Long Tử Uyên” .
Nếu từ trên không trung nhìn lại, “Hắc Long Tử Uyên” này quả thật một đầu liệt cốc vô cùng cực lớn, mà phiến khu vực Hắc Ám trước mắt lại như đầu rồng, bởi vậy mới có danh xưng “Long Đầu Cốc” .
Vừa vặn ở cửa vào liệt cốc, cây rừng che trời lộ vẻ đen sì ở chung quanh, rung động Mộ Hàn cảm nhận được trước kia đã không còn sót lại chút gì.
– Nơi này chính là Long Đầu Cốc rồi, chư vị cẩn thận, không nên phân tán.
Tang Thiên Công hét lớn lên tiếng, đi đầu tiến về trước, mà Sở Ngọc lại ở cuối đội ngũ. Đúng lúc này, những Địa Cực đệ tử kia đều không hề đùa giỡn nữa, sắc mặt có chút ngưng trọng, mỗi người đều lặng yên vận chuyển Chân Nguyên, từng đạo khí tức cường đại từ trong cơ thể bạo tán ra, tầng tầng lớp lớp bao trùm cả không gian phạm vi trăm mét.
Cho dù cùng ở trong Bàn Long sơn mạch, nhưng “Hắc Long Tử Uyên” này với các khu vực chung quanh lại như hai thế giới hoàn toàn khác vậy.
Khu vực chung quanh cũng có hung thú cường đại, nhưng chúng và hung thú trong “Hắc Long Tử Uyên” lại nước giếng không phạm nước sông, hung thú trong đại liệt cốc sẽ không chạy ra, hung thú bên ngoài cũng sẽ không tiến vào liệt cốc, nguyên nhân trong đó không có mấy người biết rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết, hung thú trong “Hắc Long Tử Uyên” so với bên ngoài càng thêm khát máu cuồng bạo, mặc dù chỉ là ở mặt ngoài của liệt cốc, nhưng trong “Long Đầu Cốc” cũng phải vạn phần cẩn thận.
Khác với mọi người coi chừng đề phòng ở chung quanh, Mộ Hàn lộ ra có chút nhẹ nhõm, như nhàn nhã dạo chơi trong Hắc Ám Sâm Lâm tiến về phía trước, nhưng tinh thần của hắ đã sớm khuếch tán ra, tình huống trong phạm vi mấy ngàn thước đều rõ ràng bày ra trong đầu hắn, bất luận động tĩnh gì cũng khó có khả năng giấu diếm được cảm ứng của hắn.
Ở trong đội ngũ, thực lực Mộ Hàn cũng không phải mạnh nhất, nhưng tâm thần tuyệt đối có một không hai, mặc dù là hai tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh như Sở Ngọc và Tang Thiên Công cũng khó có thể sánh được với hắn.
Năng lực cảm ứng cường địa khiến Mộ Hàn có thể sớm biết trước được dị động so với mọi người.
Một đoàn người hăng hái tiến đi trong rừng rậm đen kịt, cơ hồ tất cả Địa Cực đệ tử đều phát huy tốc độ đến mức cực hạn, chỗ đi tựa hồ là hướng đông bắc của Long Đầu Cốc.
Cũng không lâu lắm, Mộ Hàn liền phát hiện trong trong rừng rậm bên hông có mấy ánh mắt đang không ngừng nhìn xem.
Đó là mấy đầu hung thú có thể sánh với tu sĩ Huyền Thai cảnh đỉnh phong, nhưng phát giác được thực lực chi đội ngũ này quá mạnh mẽ nên hung thú cũng không lập tức hiện thân.
– Chư vị, bên phải có ba con hung thú, thực lực chừng Huyền Thai thất trọng thiên!
Rất nhanh, Tang Thiên Công cũng phát hiện dị trạng ở bên ngoài trăm mét, bỗng dưng quát khẽ lên tiếng. Mọi người nghe vậy, cũng không kinh hoảng, nhưng vẻ cảnh giác trên mặt lại càng đậm thêm vài phần, chỉ có điều loại cảm giác bị nhìn trộm kia mặc dù theo sát mọi người, nhưng hung thú lại thủy chung không phát động công kích.
Ước chừng nửa giờ sau, loại cảm giác như vác trên lưng kia rốt cục biến mất, hung thú một đường đi theo mọi người chẳng biết tại sao lại đột nhiên lặng lẽ thối lui. Mộ Hàn lúc ban đầu còn có chút khó hiểu, nhưng mấy phút đồng hồ sau trông tháy cung điện khổng lồ dưới Vạn Nhẫn Tiễu Bích kia, trong nội tâm liền thoải mái.
Điện đường này chính là lối ra của đệ tử các phái ở Long Đầu Cốc, những thú dữ kia hiển nhiên cũng biết sự tồn tại của nơi này nên sau khi đi theo đến phụ cận chỉ có thể buông tha.
Cung điện lưng tựa vách đá, hoàn toàn do cự thạch và vật liệu gỗ dựng thành, bề ngoài vô cùng đơn giản, trên tấm biển điện khắc lấy ba chữ “Ẩn Long Điện”, cực kỳ khí thế. Mà khu vực phạm vi mấy ngàn thước trước điện đường đều đã bị thanh lý được sạch sẽ, không có sự che lấp của Hắc Ám sâm lâm, ánh mắt quả thật sáng sủa hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, cửa điện mở rộng, mặc dù còn cách mấy ngàn thước nhưng Mộ Hàn vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng từng đạo khí tức khổng lồ trong cung điện.
– Chín mươi tám tu sĩ Huyền Thai cảnh.
Ngay lập tức sau đó, Mộ Hàn trong lòng hơi kinh, Đạo Cảnh tu sĩ tụ tập trong cung điện có rất nhiều, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, trong Ẩn Long Điện ngoại trừ gần trăm tu sĩ Huyền Thai cảnh ra, còn có mười đạo khí tức cực kỳ cường đại, chỉ là cảm ứng những khí tức này khiến Mộ Hàn có chút mơ hồ, hắn cũng không dám tra xét rõ ràng, để tránh gây ra hiểu lầm. Nhưng nếu hắn đoán không sai thì.., mười người kia có lẽ đều là cường giả Mệnh Tuyền cảnh.
– Bọn hắn chắc hẳn cũng đến Long Đầu Cốc lịch lãm rèn luyện.
Mộ Hàn âm thầm đoán, mà sau khi thấy Ẩn Long Điện, thần sắc mọi người chung quanh rõ ràng buông lỏng rất nhiều, ngay cả trên mặt Tang Thiên Công cũng lộ ra một chút vui vẻ.
Không đến hai phút, mọi người liền tới bên ngoài Ẩn Long Điện, nối đuôi nhau mà vào.
Trong điện ánh sáng thông thấu, sáng như ban ngày, hai mắt rất nhanh quét qua một vòng, Mộ Hàn liền thu tình huống bên trong vào mắt, hơn 100 tên Đạo Cảnh tu sĩ cũng không phải toàn bộ tụ tập một chỗ, mà chia thành bốn bầy, trong đó tu sĩ ở mặt bắc cung điện là nhiều nhất, nhân số lên đến 50.
Ba bầy tu sĩ còn lại đều chỉ chừng hơn mười hai mươi người.
– Tang sư đệ, Sở sư đệ, chúng ta lại gặp mặt, không nghĩ tới đội ngũ lịch lãm rèn luyện của Vô Cực Thiên Tông lần này lại do hai người các ngươi dẫn đầu.
Phút chốc, một tiếng cười to ầm ầm vang vọng trong cung điện, Mộ Hàn đảo mắt nhìn lại, đã thấy phía bắc cung điện đột nhiên có một đạo thân ảnh đứng lên, đó là một nam tử trẻ tuổi chừng 25~26, khuôn mặt như ngọc, thân hình cao to, thoạt nhìn khí vũ hiên ngang, oai hùng phi phàm.
– Chính là Hoa Hải!
– Hoa Hải của Thần Tiêu Thiên Tông!
– Hắn rõ ràng đã ở Long Đầu Cốc?
– …
Trông thất nam tử kia, mọi người chung quanh Mộ Hàn lập tức đều kinh ngạc.
– Hoa Hải?
Mộ Hàn cũng có chút kinh ngạc, hắn từng nghe bọn người Kỷ Vũ Lộ và Lăng Nghị nói qua đệ tử kiệt xuất của Tứ đại Thiên Tông, trong đó có một người gọi là Hoa Hải, đệ tử Thần Tiêu Thiên Tông.