Trong lòng mọi người phỏng đoán, đều vì kết luận mình đoán ra được mà rung động dị thường.
Mộ Hàn lại không để ý đến thần sắc những Địa Cực đệ tử ở chung quanh, hai tia ánh mắt chuyển qua một lần trên người Sơ Ngọc và Tang Thiên Công, giống như cười mà không phải cười nói:
– Sở sư huynh, Tang sư huynh, hai vị trở về dường như đã có chút muộn.
Hai người này kỳ thật tính toán thời gian hiện thân rất chuẩn, chỉ tiếc bọn hắn đoán sai về thực lực Mộ Hàn, từ lúc bắt đầu động thủ, Mộ Hàn đã hạ quyết tâm, phải dùng thế sét đánh đánh bại Hoắc Nham.
Bởi vậy, Hoắc Nham vừa động, Mộ Hàn liền đã vận chuyển “Linh Ẩn Đồ Lục” ẩn nấp thân ảnh, rồi sau đó liên tiếp hai chiêu “Lạc Lôi Đao Pháp” ẩn chứa “Lôi Võng Chính Pháp”, gọn gàng mà linh hoạt giải quyết, toàn bộ quá trình chỉ tốn không đến một hai giây, thế nên Sơ Ngọc và Tang Thiên Công ẩn nấp ở phía xa căn bản không ý thức được bị đánh bay không phải Mộ Hàn, mà là Hoắc Nham, chỉ là thấy có người bị thua liền lập tức lao đến.
Tang Thiên Công hơi có vẻ xấu hổ cười ha ha, chợt sắc mặt nghiêm túc, nói:
– Mộ Hàn sư đệ, vừa rồi là chuyện gì xảy ra, ngươi và Hoắc Nham sư đệ sao lại động thủ thế?
– Tang sư huynh không nên hỏi ta, mà có lẽ nên hỏi Hoắc sư huynh thì hơn.
Mộ Hàn vẻ mặt vô tội nói.
– Hỏi hắn?
Nghe vậy liền nhìn Hoắc Nham hôn mê bất tỉnh ở xa xa, Tang Thiên Công sắc mặt khẽ biến thành đen thui, đột nhiên vãnh tai làm ra thần sắc lắng nghe, ngay sau đó trên mặt liền lộ ra dáng cười giật mình, nói:
– Mộ Hàn sư đệ, thì ra giữa ngươi và Hoắc Nham sư đệ không phải tranh đấu, mà là luận bàn ah.
– Luận bàn bị thương, không thể tránh được.
Sở Ngọc đột nhiên tiếp lời nói.
– Không sai không sai.
Tang Thiên Công cười tủm tỉm gật đầu, phân phối hai người cách đó không xa nói:
– Hoàn sư đệ, Giang sư đệ, qua đi xem Hoắc sư đệ thương thế có nặng không. Không nặng thì cho hắn dùng một khỏa ‘ Hồi Khí Đan ’, nếu tương đối nặng, vậy thì một phút đồng hồ sau lại dùng một khỏa ‘ Địa Nguyên đan ’. “
– Vâng.
Hai gã nam tử trẻ tuổi lập tức lên tiếng chạy ra ngoài, ánh mắt Tang Thiên Công lại rơi vào trên người Mộ Hàn.
– Hai vị sư huynh thánh minh.
Mộ Hàn cười mỉm nói.
Hắn không nghĩ tới Tang Thiên Công và Sở Ngọc lại nhanh chóng tìm được cho mình bậc thang như vậy, bất quá điều này cũng nằm trong dự liệu, hai người không có khả năng thật sự truy cứu trách nhiệm của hắn hoặc là Hoắc Nham được, chỉ có thể không giải quyết được gì. Hơn nữa, cho dù truy cứu cũng không thể truy cứu được đến hắn, dù sao cũng là do Hoắc Nham động tay trước.
Mặc dù hai người đổi trắng thay đen, muốn đổ trách nhiệm lên người hắn, cũng không cần phải lo lắng, cùng lắm thì rời khỏi đội ngũ lịch lãm rèn luyện này là được, dù sao khu vực nguy hiểm nhất mặt phía nam “Long Đầu Cốc” đã thông qua được, Mộ Hàn hoàn toàn có thể một mình đi hết đoạn lộ trình còn lại.
Nghe được Mộ Hàn lấy lòng, Sở Ngọc im lặng, Tang Thiên Công lại ngượng ngùng cười hai tiếng:
– Không nghĩ tới thực lực Mộ Hàn sư đệ lại đạt đến mức như thế, ngay cả Hoắc Nham sư đệ ‘ Huyền Thai lục trọng thiên ’ cũng không phải đối thủ của ngươi, trách không được có thể nhẹ nhàng tấn thăng thành Địa Cực đệ tử như vậy.
– Quá khen.
Chuyện đã qua đi, Mộ Hàn cũng không có hứng thú nói nhảm với hắn nữa, qua loa đơn giản đáp lại vìa tiếng, khiến Tang Thiên Công cảm thấy không thú vị, ha ha cười cười liền đưa ánh mắt chuyển về phía Hoắc Nham.
Mộ Hàn cũng không muốn đánh chết Hoắc Nham, vào thời khắc cuối cùng đã thu lại không ít kình, hình ảnh Hoắc Nham rơi xuống đất lập tuy rằng khiến cho người ta sợ hãi, nhưng đối với “Huyền Thai lục trọng thiên” mà nói, chút thương thế đó cũng không nặng lắm, sau khi ăn vào một khỏa “Hồi Khí Đan” không lâu lắm liền mở mắt ra.
Khiến Mộ Hàn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Hoắc Nham tỉnh lại cũng không tiếp tục dây dưa với hắn nữa, chỉ nhìn hắn một cái, ánh mắt liền tìm kiếm trong đám người.
Một lát qua đi, ánh mắt phút chốc như ngừng lại trên người một gã nam tử trẻ tuổi, ánh mắt Hoắc Nham thoáng chốc trở nên hung ác dị thường, hai đầu lông mày tràn đầy tức giận.
– Ồ?
Thấy Hoắc Nham thần sắc khác thường, Mộ Hàn trong nội tâm kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, vô ý thức theo ánh mắt của hắn nhìn lại, đã thấy Hoắc Nham trừng mắt mắt nhìn vào một nam tử cao gầy, thân mặc hắc bào, tuổi chừng 27-28, khuôn mặt bình thường, nhưng lại có một cái mũi ưng, khiến hắn thoạt nhìn càng tăng thêm vài phần hung ác nham hiểm.
– Nghiêm Duy?
Trong đầu Mộ Hàn bỗng dưng hiện ra cái tên này.
Trong chi đội ngũ lịch lãm rèn luyện này, Địa Cực đệ tử tu vị cao nhất chính là Nghiêm Duy bị Hoắc Nham nhìn chằm chằm kia, Tang Thiên Công và Sở Ngọc gần với Mệnh Tuyền cảnh, đã đạt tới “Huyền Thai Thất Trọng Thiên”, nghe nói đã nửa chân đạp vào “Mệnh Tuyền cảnh”, tùy thời đều có thể đột phá đến Đạo cảnh nhị trọng.
Giữa Nghiêm Duy và Hoắc Nham cũng không có mâu thuẫn, nhưng vì sao Hoắc Nham sau khi bị thua lại trợn mắt nhìn Nghiêm Duy?
Mộ Hàn trong lòng tràn đầy khả nghi, trước ngày hôm nay, giữa mình và Hoắc Nham không có bất kỳ liên hệ nào, nhưng vừa rồi hắn lại đột nhiên mượn cớ gây sự, ở trong đó tất nhiên có duyên cớ.
Hẳn là việc này có liên quan đến Nghiêm Duy?
– Thiếu chút nữa quên, Nghiêm Duy kia là ‘ cực đồ ’ của Cung Hạo!
Mộ Hàn trong đầu thình lình hiện lên một đạo linh quang:
– Bọn người Yến Trăn chặn giết mình ở lối ra tầng hai ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ chính là bị Cung Hạo sai khiến, Nghiêm Duy này và Cung Hạo quan hệ mật thiết, hắn xuất hiện trong chi đội ngũ này, hẳn cũng vì nhắm vào mình mà đến? Có lẽ Hoắc Nham ra tay, là bị Nghiêm Duy xúi giục.
Híp mắt đánh giá Nghiêm Duy, Mộ Hàn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng.
Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Mộ Hàn, Nghiêm Duy đảo mắt nhìn qua, trên mặt lại nổi lên một vòng vui vẻ hòa thiện. Chỉ có điều nụ cười này rơi vào mắt Mộ Hàn lại có vẻ có chút hư giả, âm thầm cười lạnh một tiếng, nếu ngươi thật sự nhắm vào ta mà đến, vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, đội ngũ lần nữa lên đường.
Vượt qua vách đá, mọi người lại tiến nhập rừng rậm.
Tiếng bước chân sàn sạt vọng ra, tất cả mọi người đều im miệng không nói gì tiến về trước, nhưng thỉnh thoảng lại có mấy tia ánh mắt rơi vào trên người Mộ Hàn. Trải qua cuộc chiến vừa rồi, ánh mắt mọi người nhìn về hắn đã xảy ra biến hóa, ngoại trừ hiếu kỳ ra, đa phần ra khiếp sợ khó có thể che dấu.
So sánh với mạo hiểm hôm qua, lộ trình kế tiếp có thể dùng gió êm sóng lặng để hình dung.
Mặc dù thỉnh thoảng có đạo cảnh hung thú xông tới, nhưng vừa mới xuất hiện đã bị dọa đến chạy thục mạng mà đi, về phần những hung thú dưới Võ Cực cánh, càng xa xa tránh khỏi chi đội ngũ này.
Mọi người ngày đi đêm nghỉ, trong nháy mắt đã qua hai ngày.
Giữa trưa, Liệt Dương cao chiếu.