Hồng Hoàn cười dài đáp:
– Đến Đạo Cảnh, thứ mà tu sĩ chúng ta tu luyện cũng không phải là chân khí, mà là chân nguyên. Mà muốn có được chân nguyên, nhất định phải ngưng tụ tất cả chân khí trong cơ thể vào trong Tâm Cung, lột xác chúng thành một viên 'Chân Nguyên Chủng Tử' ( hạt giống) này . Viên 'Chân Nguyên Chủng Tử', cũng là Huyền Thai. Về phần Hóa Võ Nhập Đạo, nói trắng ra là cũng đơn giản, kỳ thật chỉ là quá trình chân khí Hóa Hình, ngưng tụ thành viên 'Chân Nguyên Chủng Tử' .
Mộ Hàn nghe được mà không ngừng gật đầu, Hồng Hoàn nói mấy câu đó, đã giải thích phi thường rõ ràng cảnh giới Huyền Thai ở cấp Đạo Cảnh Nhất Trọng, khiến cho hắn có loại cảm giác bỗng nhiên hiểu ra .
– Đa tạ Hồng Hoàn sư tỷ.
Sau một lúc lâu, Mộ Hàn mới phục hồi tinh thần lại từ trong trầm tư. Hắn phi thường cảm kích khom người thi lễ với Hồng Hoàn.
Hồng Hoàn vội vàng né tránh, rồi khẽ cười nói:
– Mộ Hàn sư đệ, ta lại không có hết lòng giúp ngươi được cái gì, nên không chịu nổi đại lễ như vậy của ngươi . Trong thời gian một năm tiếp theo này, mỗi tháng vào ngày mùng năm, mười lăm và hai mươi lăm ta đều ở chỗ này mở 'Thiên Tâm Kiều' ra. Mộ Hàn sư đệ nếu như có vấn đề gì , cũng có thể tới nơi này tìm ta.
Thực lực Mộ Hàn bây giờ mặc dù không được coi là cái gì, nhưng hắn có thể trong một thời gian ngắn ngủi mà vượt qua được Thiên Tâm Kiều, tiềm lực tương lai nhất định cực kỳ phi phàm. Nói không chừng một ngày nào đó có thể trở thành đệ tử Thiên Cực. Có thể sớm thiết lập quan hệ tốt tiên cùng một vị sư đệ như vậy, hẳn là không có chút xíu chỗ hỏng.
– Được, đến lúc đó nhất định sẽ đến làm phiền sư tỷ.
– Qua được khảo hạch 'Thiên Tâm Kiều' , cứ tạm nán lại ở đây rồi sau đó khi rời khỏi chỗ này đến Thủy Tâm Nguyệt trưởng lão lĩnh lệnh bài thân phận, đến lúc này sẽ là đệ tử Hoàng Cực đích thực . Đến khi đó, Trưởng Lão sẽ đưa các ngươi đi tới 'Võ Bi Bí Cảnh' .
– Võ Bi Bí Cảnh?
– Đúng, đệ tử Hoàng Cực vừa mới tấn chức có khả năng ở nơi này tùy ý chọn lựa một loại công pháp trung phẩm và một loại công pháp cao phẩm. Sau khi thu hoạch công pháp, điều sư đệ ngươi cần làm cũng chỉ có một việc. Đó chính là tăng tu vi nhanh lên một chút tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao. Sau đó vì tông phái làm ra đủ cống hiến, sẽ lại đi tấn chức đệ tử Huyền Cực. Nếu như Mộ Hàn sư đệ muốn tận lực rút ngắn tốn hao thời gian trong cả quá trình này, ta lại có một đề nghị cho ngươi.
– Xin sư tỷ thỉnh giảng.
– Hãy đi 'Vực Giới Sát Tràng . . .
Đang khi nói chuyện, trên Thiên Tâm Kiều kia vẫn còn thấy những tia sáng xanh nhấp nháy đang không ngừng giảm bớt.
Ước chừng một khắc canh giờ sau, trong số mấy trăm đệ tử ký danh tham gia khảo hạch lại chỉ còn lại có sáu bảy mươi người. Tuyệt đại bộ phận đều vẫn còn vật lộn ở khu vực khúc giữa Thiên Tâm Kiều, tốc độ tiến lên chậm chạp dị thường. Chỉ có tám người tương đối dẫn đầu, nhưng mà khoảng cách của người nhanh nhất đến đầu cầu cũng có gần trăm mét .
Lại là mười vài phần mười canh giờ trôi qua, khắp cả cây cầu thì những tia sáng xanh nhấp nháy tính toàn bộ cũng không còn đủ hai mươi. Trong số tám người dẫn đầu trước đây cũng có một vài người không thể gắng sức tiếp tục, chỉ còn lại có năm người vẫn còn gian nan hướng về phía trước. Trong đó cự li từ quầng sáng xanh nhanh nhất kia tới đầu cầu đã không đầy mười thước.
Tuy nhiên, mười thước ngắn ngủi này mà quầng sáng xanh kia lại như con rùa đen bò mất bốn năm phần mười canh giờ.
– Vút!
Tiếng huýt gió đột nhiên vang lên, quầng sáng xanh hóa thành một bóng đen rồi bỗng đột ngột thoáng hiện ở trên đỉnh núi bên phải. Đúng là một người thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi. Mặc dù đã đi ra khỏi Thiên Tâm Kiều, nhưng lại giống như còn chưa tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh. Nàng ngơ ngác đứng yên một hồi lâu rồi mới như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nàng chớp chớp mắt, lại kích động đến gào khóc rống lên.
Vị sư muội này tên là Kỷ Vũ Lộ, tư chất phi thường khá. Năm ấy mười tám mà đã đạt tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao. Hiện tại đã là lần thứ mười nàng tham gia khảo hạch, hôm nay cuối cùng đã qua được .
Nhìn đỉnh núi đối diện , Hồng Hoàn khẽ thở dài.
Mộ Hàn cũng có chút cảm khái. Sở dĩ hắn có thể thoải mái như thế đi qua được khảo hạch Thiên Tâm Kiều, chủ yếu vẫn bởi vì linh hồn hắn đã không phải linh hồn ban đầu của khối thân thể này. Cho nên có khả năng hoàn toàn không bị những kí ức trong ảo cảnh này làm ảnh hưởng. Thế nhưng các tu sĩ khác tham gia khảo hạch liền không có may mắn như vậy .
Đối với bọn họ mà nói, Thiên Tâm Kiều này liền giống như một cây cầu độc mộc, muốn ở trên cây cầu kia mà chen chúc đi về phía trước thì khó khăn có thể nghĩ. Điểm này vẻn vẹn chỉ từ số lượng đệ tử Hoàng Cực là có thể nhìn ra được. Trong số nhiều hơn trăm vạn người đã đạt mức đệ tử ký danh, mới vẻn vẹn có mỗi ba vạn vị đệ tử Hoàng Cực.
Tỉ lệ tấn chức cực thấp, cho nên cũng khó trách thiếu nữ có tên Kỷ Vũ Lộ kia sau khi nhìn thấy chính mình đã qua được khảo hạch liền bị kích động như thế. Nhưng mà rốt cuộc nàng cũng là tu sĩ Vũ Hóa Cảnh đỉnh cao, nên chỉ sau một lúc liền đã tỉnh táo lại. Nàng cũng không cần Hồng Hoàn căn dặn mà đã đi theo Thiên Tâm Kiều trở về.
Thời gian trôi qua rất nhanh, từng tia sáng xanh thong thả đi qua Thiên Tâm Kiều.
Trong bất tri bất giác, chỗ đỉnh núi bên trái xuất hiện ba tên nam nhân trẻ tuổi áng chừng hai mươi tuổi, trên mặt đều vẫn còn có nét kích động. Hiện nay, số tia sáng xanh vẫn còn nhấp nháy trên cây cầu kia chỉ còn lại có bốn cái. Trong đó cự li của một tia cách đầu cầu đã phi thường gần, chỉ có hai ba thước cuối cùng.
– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Đúng lúc này, có tiếng gầm rú thật lớn từ bên trong Thiên Tâm Kiều kích động ra.
– Khảo hạch đã hết giờ !
Hồng Hoàn có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua. Vào giờ khắc này, mây mù bốc lên bốn phía thật giống như bị cơn lốc phát động, đột nhiên bắt đầu khởi động càng trở nên kịch liệt. Đúng là trong khoảnh khắc liền bao trùm cả cây cầu vào bên trong. Ngay sau đó, hai ngọn núi nhanh chóng áp sát vào nhau, không được hai giây đã thống nhất làm một.
Chợt, một ngôi đền nhỏ tinh xảo hiện ra rõ ràng tại đỉnh núi, tướng mạo so cùng cái ở trên tường Đăng Đường Điện thì hoàn toàn giống hệt. Vừa nhìn thấy nó, Mộ Hàn liền đã hiểu, đây sẽ là lối ra.
– Đi thôi!
Quả nhiên, Hồng Hoàn vẫy tay một cái, rồi đi trước vào trong cửa điện mở rộng.
Đám năm người Mộ Hàn, Kỷ Vũ Lộ vội vàng đuổi theo. Trong nháy mắt, tất cả đều trở lại Đăng Đường Điện. Bên trong điện phủ không một tiếng động, trừ sáu người bọn họ ra liền chỉ có một bóng dáng uyển chuyển. Rõ ràng chính là trưởng lão Thủy Tâm Nguyệt mà lúc nãy Mộ Hàn đã ra mắt bên trong điện, toàn thân đều lộ ra khí tức lạnh như băng.
– Rất tốt, chúc mừng các ngươi.