Trước đây, Mộ Hàn một mực lẳng lặng ở ngoài cuộc với những điều trải qua khi còn bé của khối thân hình này. Hắn mặc dù đón nhận đồng thời dung hợp những kí ức này, thế nhưng bọn chúng rốt cuộc vẫn không tính là chính bản thân Mộ Hàn. Mộ Hàn thân ở ảo cảnh, nhưng lại từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng không hề hoàn toàn đắm chìm vào kí ức do Thiên Tâm Kiều lợi dụng trí nhớ để kiến tạo ra ảo cảnh đó .
Nhưng lúc này thì, những chuyện bản thân Mộ Hàn đã trải qua lại hiện ra trước mắt. Điều đó khiến cho tâm thần Mộ Hàn lại có hơi hơi trỗi dậy.
Chính là điều này chỉ dao động trong chốc lát, Mộ Hàn liền cảm giác ảo cảnh trở nên mơ hồ . Bốn phía thật giống như tuôn ra lực hút vô cùng hào hùng , càng không ngừng xé rách tâm thần và linh hồn hắn.
Giết!
Đôi mắt Mộ Hàn mở to đầy căm giận, đột nhiên rống to một tiếng, tâm thần lại lần nữa trấn tĩnh trở lại.
Mộ Hàn này đã không phải là Mộ Hàn kia!
Đối với Mộ Hàn mà nói, đám người Mộ Tinh Không cũng không phải thân tộc của chính mình, mà là kẻ địch đang uy hiếp đến tánh mạng của mình! Giết chết địch nhân, thiên kinh địa nghĩa ( đạo lí hiển nhiên)!
– Vấn Tâm lộ trên Thiên Tâm Kiều, tâm ta không thẹn, cần gì phải hỏi nữa?
Ảo cảnh ngay trong khoảnh khắc đó đã khôi phục trở lại rõ ràng.
Mộ Tinh Không, đã ngã xuống!
Mộ Tinh Phong, cũng ngã xuống!
Mộ Thiên Vũ. . .
. . .
– Hả?
Bên trong Đăng Đường Điện, trong mắt Cung Hạo không khỏi thoáng xẹt qua một điệu bộ không thể tưởng tượng nổi. Trên bức tường điện ở chỗ hiện ra những hình ảnh xuất iện tại Thiên Tâm Kiều , vài chữ số 400 kia chỉ là thoáng trì hoãn trong chốc lát, rồi tốc độ mắt thấy lại lần nữa khôi phục đến trình độ lúc trước, vẫn cứ là dũng mãnh tiến tới.
– Không ngờ Đạo Tâm của hắn lại viên mãn như thế sao?
Một lát sau, Cung Hạo không nhịn được tò mò đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tố Ảnh và Thủy Tâm Nguyệt ở bên cạnh:
– Tố Ảnh sư muội, Tâm Nguyệt trưởng lão, số thẻ bài được đánh số 400 này rốt cuộc là ai?
– Hắn tên là Mộ Hàn.
Tiêu Tố Ảnh lạnh nhạt cười một tiếng, mà cũng là không hề giấu diếm. Cung Hạo này cũng là đệ tử Thiên Cực của Vô Cực Thiên Tông. Nếu hắn muốn biết thân phận Mộ Hàn thì rất dễ dàng. So với việc che che dấu dấu hắn thì sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, chẳng bằng cứ nói thẳng ra
– Thế nào, Cung Hạo sư huynh, cũng cảm thấy hứng thú đối với vị sư đệ này sao?
Cung Hạo khẽ cười nói:
– Đạo Tâm viên mãn, thì khi tu luyện nhất định sẽ dũng mãnh thăng tiến, đích thật là thiên tài hiếm có khó tìm. Cũng không biết hiện tại hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, là tu vi gì? Nếu mà tuổi không vượt qua mười tám, đợi sau khi qua được khảo hạch, trái lại đáng giá thu hoạch làm 'Cực Đồ” rồi bồi dưỡng thật tốt một phen.
Vô Cực Thiên Tông có một điểm phi thường đặc biệt. Đó chính là đệ tử Thiên Cực nếu mà nguyện ý thì có khả năng chọn lựa ra một số đệ tử Hoàng Cực, chỉ bảo cho bọn họ tu luyện. Mọi người mặc dù đều là đồng môn, cũng là lấy danh nghĩa sư huynh đệ, sư tỷ muội để xưng hô. Nhưng những đệ tử Thiên Cực này lại cũng là có tác dụng như sư phụ.
Những đệ tử Hoàng Cực được chọn lựa ra này, liền gọi là Cực Đồ.
Nếu như Cực Đồ có thể tấn chức thành công, vậy thì đệ tử Thiên Cực chỉ bảo bọn họ liền có thể thu được rất nhiều điểm cống hiến của tông phái. Mười tên đệ tử Thiên Cực có nhiều Tông Phái Cống Hiến nhất, đều sẽ là người kế thừa Tông chủ kế tiếp . Một khi Tông chủ đương nhiệm thoái vị, việc tiếp nhận ngôi Tông chủ của Vô Cực Thiên Tông sẽ chọn lựa từ giữa bọn họ.
Chính vì nguyên nhân như vậy, đệ tử Thiên Cực đều ham thích với việc thu hoạch Cực Đồ.
Điều này phi thường có lợi với việc củng cố địa vị của bọn họ tại Vô Cực Thiên Tông. Đương nhiên, tuy nói Vô Cực Thiên Tông cũng không hạn định số lượng Cực Đồ của từng đệ tử Thiên Cực , thế nhưng hàng năm đều sẽ tiến hành khảo sát đối với tu luyện của Cực Đồ. Nếu mà số lượng Cực Đồ quá nhiều, mà tỉ lệ được tấn chức lại quá thấp thì rất có thể sẽ bị hủy bỏ tư cách thu Cực Đồ của người đó.
Nhìn thoáng qua một chút Tiêu Tố Ảnh ở bên cạnh, thấy nàng không hề lên tiếng, Thủy Tâm Nguyệt liền mặt không chút thay đổi mà nói tiếp lời:
– Người này năm ấy mười lăm, đã là tu vi Võ Cảnh Cửu Trọng Vũ Hóa Cảnh .
– A?
Cung Hạo có chút kinh ngạc, mười lăm tuổi liền đột phá đến Vũ Hóa Cảnh, mặc dù so sánh không được với thiên tài vô song như Tiêu Tố Ảnh vậy , nhưng vẫn là phi thường hiếm thấy.
– Không trách được Tố Ảnh sư muội lại cảm thấy hứng thú như vậy đối với vị sư đệ này , thiên tài võ đạo của hắn đích xác là xuất chúng. Nếu để làm 'Cực Đồ' thì đúng là việc chọn người thật là tốt. Chúc mừng sư muội. Nếu là chịu khó bồi dưỡng thêm, nói không chừng chỉ sau vài năm nữa thì trong số đệ tử Thiên Cực chúng ta lại sẽ gia tăng thêm một vị sư đệ .
Tiêu Tố Ảnh từ chối cho ý kiến, nhưng mắt nhung ngắm nhìn bức tường điện cũng là có hơi chợt lóe, tựa hồ có chút động lòng, khóe môi lập tức hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện, thế rồi lại nhanh chóng liền bắt đầu che giấu. Mà vài con số màu xanh biếc bị nàng nhìn chăm chú vào kia, lại cũng vẫn cứ hướng về phía trước, khoảng cách đến đầu cầu phía bên phải càng ngày càng gần. . .
Khảo nghiệm Tuyển Phong, Mộ Thiên Phong bị đánh bay gọn gàng dứt khoát!
Bên trong luyện võ trường viện Duệ Phong, Mộ Tinh Vũ thổ huyết hôn mê!
Trong Hắc Yểm Sâm Lâm, cái đầu và vùng ngực của Mộ Phi Hổ lần lượt bị Xích Diễm kiếm và Lưu Kim xuyên thủng!
Bên trong Hắc Ma Điện, Mộ Tinh Hà hóa thành huyết vụ . . . Mộ Huyền Vũ, Mộ Thanh Hải, Mộ Thiết Giang bỏ mạng hồn diệt . . . Mộ Thanh Sơn bị Diệu Long Chân Hỏa hoàn toàn nuốt chửng. . .
Những điều đã trải qua trong mấy tháng không ngừng lần lượt hiện ra trong ảo cảnh!
Mộ Hàn vẫn cứ tâm vững như bàn thạch, mặc dù là lúc hai người Mộ Tinh Hà và Mộ Thanh Sơn này bị hồn bay phách tán thì tâm thần hắn cũng không có dao động chút nào.
Những chuyện đã trải qua mà dễ dàng mê hoặc lòng người nhất đều đã trôi đi. Tiếp theo, những hình ảnh hiện ra trong ảo cảnh càng là không có khả năng lại tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn.
Mộ Hàn đi tới thành Vô Cực, đi vào Đăng Đường Điện, lại bước lên trên Thiên Tâm Kiều này.
Phảng phất đã trải qua một lần tuần hoàn. Cả quá trình, giống như loáng một cái trong nháy mắt, lại giống như lâu dài đã qua ngàn năm vạn năm . . .
Vút!
Ảo cảnh dao động kịch liệt.
Những hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Mộ Hàn đột nhiên tan đi, biển mây và ngọn núi vốn đã biến mất lại lần nữa lọt vào trong tầm mắt của Mộ Hàn. Mộ Hàn quay đầu nhìn lại. Chiếc cầu hình vòm vắt ngang giữa hai đỉnh núi cao, mà ở trên đỉnh đối diện, bóng dáng của Hồng Hoàn có thể thấy được rõ ràng, thậm chí còn có thể mơ hồ đã nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt nàng