Vào lúc Mộ Hàn còn âm thầm líu lưỡi, thiếu nữ kia đã nhẹ nhàng đi tới trước mặt mọi người , rồi cười dài nói:
– Các vị, ta gọi là Hồng Hoàn. Bắt đầu từ hôm nay, liền do ta thay mặt Chúc Đức sư huynh trước đây, để đưa các vị vào Thiên Tâm Kiều. Được rồi, hiện tại xin đi theo ta.
Âm thanh trong veo vừa mới dứt, mọi người đã sớm chờ ở chỗ này liền không thể chờ đợi được mà đứng lên.
Ánh mắt đảo qua mọi người, thân thể mềm mại của Hồng Hoàn khẽ nhúc nhích thì đã đi tới phía bên phải Đăng Đường Điện. Trên tường ở phía bên kia điện có điêu khắc vô số đường nét tỉ mỉ. Đúng là một bức Văn Phổ phức tạp dị thường. .
Ngón tay mảnh dẻ mềm mại của Hồng Hoàn linh hoạt bắn ra từng đạo khí tức xanh biếc, không ngừng nhập vào bên trong Văn Phổ .
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, những Đạo Văn này quả là không ngừng sáng lên. Chúng lan tỏa ra những tia chớp sáng trắng lóng lánh hoa mắt . Gần hai phần mười canh giờ sau, Đạo Văn hoa mắt cuối cùng cũng đan vào nhau để tạo ra trên vách tường thành một chiếc cửa điện nhỏ cao mấy thước đang mở rộng, vầng ánh sáng lấp lánh chói mắt rực rỡ giống như muốn bay vút lên từ trên bức tường .
– Các vị không nên vội vàng, cứ dựa theo thứ tự số thẻ bài mà đi vào.
Hồng Hoàn dặn dò một tiếng, thuận tiện bước vào cửa điện trước. Bóng dáng trong chớp mắt biến mất ở bên trong đó. Mấy trăm vị đệ tử ký danh bên trong Đăng Đường Điện này tựa hồ đều không phải lần đầu tiên tham gia khảo hạch Thiên Tâm Kiều. Họ cứ nối đuôi nhau đâu vào đấy mà lần lượt bước qua cánh cửa. Khi đến phiên số bốn trăm của Mộ Hàn thì đã trôi qua vài phần mười canh giờ.
– Quả nhiên là không gian Đạo Văn.
Sau khi bước vào cửa điện, giống như có vô số Đạo Văn từ bên tai gào thét trôi qua. Từ trong Đạo Văn này tuôn ra ra áp lực không ngừng thúc Mộ Hàn hăng hái đi tới.
Trong phút chốc, quang cảnh trước mắt Mộ Hàn đã có những biến đổi lớn, đúng là hắn đã đặt mình ở trên đỉnh một quả núi cao.
Trên đỉnh núi bốn phía mây mù lượn lờ, chúng như sóng triều mà cuốn trôi cuồn cuộn kịch liệt. Ở cách vài trăm thước đồng dạng cũng có một ngọn núi như ẩn như hiện giữa biển mây. Có một cây cầu rộng mấy chục thước hình vòng cung đang nối liền hai ngọn núi với nhau. Xem ra, đỉnh núi này và chiếc cầu hình vòm tựa như cùng bay lơ lửng ở trên những đám mây, phảng phất giống như chốn Tiên Cảnh.
Biển mây cuộn sóng! Chiếc cầu hình vòm! Hai đỉnh núi bay lơ lửng ở trên những đám mây . . .
Vào lúc này đó chính là tất cả cảnh tượng mà Mộ Hàn có thể thấy.
– Nơi này hẳn là chỉ dùng Đạo Văn để kiến tạo ra các ảo cảnh.
Trong lòng Mộ Hàn vừa nghĩ như vậy. Hắn đảo mắt vừa nhìn liền thấy những đệ tử ký danh này hoặc nắm chặt song quyền, hoặc cắn chặt hàm răng, hoặc có vẻ mặt nặng nề. Đúng là có chút căng thẳng, chỉ có vài người ít ỏi thì sắc mặt vẫn tương đối bình tĩnh. Có điều là đều không ngoại lệ, khi bọn họ nhìn về phía ngọn núi đối diện thì trong ánh mắt đều toát ra khát vọng cực độ.
Lúc này, Hồng Hoàn đã đi tới cuối cầu liền vui vẻ dạt dào quay người lại mà nói du dương:
– Nếu đi qua qua được Thiên Tâm Kiều này thì sẽ thành đệ tử Hoàng Cực của Vô Cực Thiên Tông! Xuất phát!
Hồng Hoàn vừa nói dứt tiếng, liền có mười tên tu sĩ võ đạo yên lặng bước lên Thiên Tâm Kiều. Trong khoảnh khắc hai chân bọn họ vừa dẫm lên trên cầu, bóng dáng liền đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sau đó lại là mười tên tu sĩ nối tiếp. Ở dạng thời khắc thế này, bốn phía vắng lặng không một tiếng động. Không có bất luận kẻ nào mở miệng nói chuyện.
Những bóng dáng nối nhau đi tới. . .
– Vèo! Vèo!
Không gian dao động, có hai đạo bóng dáng thướt tha đột nhiên xuất hiện ở bên trong Đăng Đường Điện. Đúng là Tiêu Tố Ảnh và Thủy Tâm Nguyệt. Vừa vào điện phủ, ánh mắt hai người liền rơi vào bức tường bên phải.
Trên vách tường rộng rãi cao mấy chục thước , vầng ánh sáng lấp lánh rực rỡ của ngôi đền kia đã biến mất. Thay vào đó chính là đang hiện lên biển mây quay cuồng cùng với hai ngọn núi và chiếc cầu hình vòm trôi nổi trên biển mây. Ở bên cạnh đỉnh núi phía tay trái và đầu chiếc cầu hình vòm, vài con số bốn trăm xanh biếc quả là đang không ngừng nhấp nháy.
– Xếp hạng bốn trăm chính là Mộ Hàn.
Thủy Tâm Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt như Hàn Băng, ngón tay chỉ về hướng con số 400 đang không ngừng nhấp nháy ở phía bên trái. Lúc này có vài chữ số đang chậm rãi di chuyển hướng về phía trước.
Liếc mắt nhìn Tiêu Tố Ảnh , Thủy Tâm Nguyệt lạnh nhạt nói
– Mộ Hàn này nếu như chỉ là giết chết đám người Mộ Huyền Vũ, Mộ Thanh Hải thì vẫn còn không có gì. Đáng tiếc lại ngay cả Mộ Thanh Sơn và Mộ Tinh Hà đều chết ở trong tay của hắn. Hai người này một người là ngoại tổ của hắn, một người là anh họ của hắn, cùng hắn cũng có quan hệ huyết thống quá gần gũi. Bất luận hắn có phát hiện ra hay không, trong tim của hắn đều sẽ lưu lại bóng ma. Kí ức Đạo Tâm sẽ tổn hại, tỉ lệ qua được Thiên Tâm Kiều này cực kỳ nhỏ bé.
– Có lẽ, kết quả cuối cùng sẽ làm Tâm Nguyệt sư tỷ thất kinh.
Tiêu Tố Ảnh thản nhiên cười một tiếng, khi nhìn về phía vài chữ số màu xanh biếc đại biểu cho Mộ Hàn thì mắt nhung chợt lóe. Thần sắc trên khuôn mặt cũng trở nên bắt đầu phức tạp, có hiếu kì hơn một chút, có chút tức giận.
Thủy Tâm Nguyệt khẽ nhúc nhích khóe môi, tựa hồ có chút kinh ngạc:
– Tố Ảnh, ta lại không nghĩ tới ngươi có tự tin như vậy đối với hắn .
– Ta. . .
Tiêu Tố Ảnh còn chưa nói thành lời câu nói kế tiếp , thì một tiếng cười to liền vang vọng bên trong Đăng Đường Điện
– Tố Ảnh, đối với ai mà muội có tự tin như vậy?
Đang khi nói chuyện, một bóng trắng từ ngoài điện đã sải bước đi đến. Đó là một người nam nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.
Người này thân hình cao to, mặt mũi tuấn tú, mái tóc dài tùy ý buông xuống sau đầu. Cũng giống như Tiêu Tố Ảnh, trên người cũng mặc một chiếc áo bào trắng, có vẻ phong độ nhanh nhẹn, nổi bật hơn người, tiếng cười cởi mở và nụ cười rạng rỡ khiến cho toàn thân hắn đều tràn đầy mị lực kỳ dị .
– Thì ra là Cung Hạo sư huynh.
Tiêu Tố Ảnh có hơi gật đầu, ánh mắt lại quay sang nhìn về bức tường điện, hàng mi cũng là không để ý mà nhẹ nhàng nhăn lại.
Dõi theo ánh mắt hai người Tiêu Tố Ảnh và Thủy Tâm Nguyệt, Cung Hạo cũng nhìn về phía bức tường điện, rồi bất giác mỉm cười:
– Từ khi nào Tố Ảnh sư muội cảm thấy hứng thú đối với khảo hạch 'Thiên Tâm Kiều' tấn chức đệ tử Hoàng Cực ?
Tiêu Tố Ảnh lạnh nhạt đáp:
– Dù sao rảnh rỗi cũng là nhàm chán, ta đến Đăng Đường Điện này để xem náo nhiệt thôi. Cung Hạo sư huynh nếu là có việc, không ngại tự tiện.
– Ta cũng nhàn rỗi vô sự, vừa lúc cùng Tố Ảnh sư muội ở chỗ này nhìn một cái.
Cung Hạo cười dài nói đến câu này, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú không nhịn được hiện lên một vẻ bùi ngùi.