Sau một hai phần mười canh giờ, Mộ Hàn rốt cục từ bỏ nhớ lại. Thế nhưng hắn vừa mới khẽ đứng lên như sợi bông cuốn theo chiều gió, thì đồng tử liền chợt co rụt lại. Lối vào cửa điện ở phía đối diện lại bắt đầu rung động kịch liệt
Vút! Vút! Vút. . .
Có tiếng xé gió rất nhỏ liên tiếp vang lên. Từng đạo bóng dáng xuất hiện ở bên trong Hắc Ma Điện: Việt Sách, Hùng Bằng, Mộ Thanh Sơn, Lạc Tâm Sâm, Kim Tử Hậu. . .
Thấy Mộ Hàn ở trước pho tượng điêu khắc , hoàng đế Việt Quốc và tộc trưởng mỗi đại thế tộc đồng thời ngây người sửng sốt.
– Ngươi là ai, vì sao lại ở trong Hắc Ma Điện này?
Việt Sách tiến vào trước tiên sắc mặt hơi sầm xuống, ngữ điệu lanh lảnh, đúng là không giận mà vẫn uy phong.
– Hả?
Mộ Thanh Sơn không nói gì, trong mũi cũng là nặng nề hừ một cái mà nhìn với ánh mắt lạnh lẽo. Mộ Hàn lúc này mặc dù trên người lây dính lượng lớn vết máu của mãnh thú. Thế nhưng ánh sáng ở nơi đây cho phép thấy hết, không phải rừng rậm hắc ám ở bên ngoài có thể sánh bằng. Chỉ nhìn hình thể và hình dáng gương mặt, Mộ Thanh Sơn liếc mắt liền nhận ra được hắn ngay.
Sau khi trải qua sự sợ hãi nôn nóng sốt ruột ngắn ngủi, Mộ Hàn lấy tốc độ nhanh nhất để tỉnh táo lại. Trong lòng hắn biết chuyện cho tới bây giờ đã rất khó lòng kết thúc tốt đẹp rồi. Hắn và Mộ gia không có khả năng lại duy trì được loại quan hệ giống như trước đây.
– Khởi bẩm bệ hạ, vãn bối Mộ Hàn.
Tâm niệm Mộ Hàn thay đổi thật nhanh. Hắn liền hơi hơi chắp tay, vừa nói thật rõ ràng. Nhưng hắn cũng không lại dùng cái tên Mộ Tinh Hàn khiến cho hắn không được tự nhiên tới cực điểm. Ngay trong lúc hắn đang nói, , lại là lượng lớn bóng dáng xuất hiện ở trong điện. Đó chính là cao thủ võ đạo và đệ tử trẻ tuổi của mười đại thế tộc.
Nhìn thấy bóng dángcủa hắn, từ giữa tộc nhân Mộ gia lập tức vang lên tiếng kêu giật mình. Hiển nhiên không nghĩ tới sau thời gian biến mất dài như vậy, Mộ Hàn lại sẽ xuất hiện ở bên trong Hắc Ma Điện này.
Mộ Thiết Đường toàn thân nhuộm đỏ sau một lát im lặng càng là mừng vui bất ngờ bật thốt lên kêu to lên:
– Tinh Hàn sư đệ, thì ra ngươi ở chỗ này, ta lại còn tưởng rằng ngươi. . .
Nói còn chưa dứt lời, Mộ Thiết Đường liền tỉnh ngộ vì thấy bầu không khí ở trong điện phủ này rất khác thường. Âm thanh vang dội liền bất chợt dừng lại.
– Mộ Hàn. . . Mộ Tinh Hàn. . .
Việt Sách nhắc lại hai cái tên này mà nhíu mày.
– Ta nhớ ra rồi, hồi đó ngươi chính là thiên tài võ đạo xuất hiện tại khảo nghiệm Tuyển Phong của Mộ gia !
Kim Tử Hậu ánh mắt khẽ lóe lên, đột nhiên mở miệng cười nói.
Vừa nghe Kim Tử Hậu nói ra lời này, đám người Việt Sách và Hùng Bằng lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hiển nhiên bọn họ đều phi thường hiểu rõ đối với chuyện đã xảy ra hai tháng trước ở trong kì khảo nghiệm Tuyển Phong của Mộ gia.Bọn họ lập tức trao đổi ánh mắt, mấy người liếc liếc nhìn sang Mộ Thanh Sơn, trên mặt lặng lẽ hiện lên nụ cười không sao diễn tả nổi .
– Mộ Tinh Hàn, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Nhìn qua sắc mặt của Mộ Thanh Sơn, Tam trưởng lão Mộ Thanh Hải không vui hạ giọng quát.
Mộ Hàn lạnh nhạt cười một tiếng, hỏi ngược lại:
– Tại sao ta không thể xuất hiện ở đây?
Không nghĩ tới Mộ Hàn chẳng những không thành thật nhận lỗi, ngược lại còn dùng giọng điệu như vậy để đáp lại, Mộ Thanh Hải cảm thấy cực kì ngoài ý muốn. Trong nháy mắt sắc mặt liền sa sầm xuống, lão trầm giọng nói:
– Mộ Tinh Hàn, chẳng lẽ ngươi không biết, không được Tố Ảnh cô nương đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào Hắc Ma Điện.
Mộ Hàn chậm rãi nói:
– Ta tiến vào Hắc Ma Điện thì Tố Ảnh cô nương cũng lại chưa từng bảo đi ra ngoài.
– Ngươi. . .
Mộ Thanh Hải nghe vậy, lập tức cứng họng. Sau khi hai con Hắc Ma bên trong điện này đình chỉ gầm rống, ở cửa đại điện còn có Việt Sách cùng nhiều vị cường giả Đạo Cảnh chờ đợi. Rất hiển nhiên là từ lúc trước thì Mộ Hàn đã liền len lén chạy vào Hắc Ma Điện, cùng Tiêu Tố Ảnh đồng thời ngây người ở trong điện này suốt một đoạn thời gian rất dài.
Nếu ngay cả Tiêu Tố Ảnh cũng không đuổi hắn đi, chính mình lại có lý do gì để trách cứ hắn? Rõ ràng Mộ Hàn nói ẩn ý không thành lời, gương mặt già nua của Mộ Thanh Hải phồng căng đến đỏ bừng. Sau đó lão lại nhìn thấy bên cạnh có Việt Sách, Hùng Bằng cùng người của cửu đại thế tộc hứng thú dạt dào, dáng vẻ cười híp mắt thì không khỏi càng là thẹn quá thành giận.
– Lớn mật!
Nhưng không chờ Mộ Thanh Hải phát tác, một bóng dáng dong dỏng cao đang đứng ở bên cạnh lão chợt quát lạnh cực kì nghiêm khắc
– Mộ Tinh Hàn, dám nói chuyện như vậy cùng trưởng lão, thật sự là không biết tôn ti! Trong lúc thi võ , ngươi len lén rời khỏi khu vực phòng thủ tiến vào Hắc Ma Điện là đã phạm vào sai lầm lớn. Lúc này chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn cãi vã với trưởng lão, đúng là sai càng thêm sai! Ngươi cũng đã biết, cái này sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào ?
Người này chính là Viện Thủ viện Duệ Phong Mộ Tinh Hà, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, ánh mắt cực kỳ sắc bén .
– Mộ Tinh Hà, ngươi là ai mà cũng đòi giáo huấn ta? Thực sự cho là thu được danh tiếng cao thủ đệ nhất trong số đệ tử trẻ tuổi của Mộ gia thì liền có thể không coi ai ra gì sao, thật sự là không biết trời cao đất rộng!
Mộ Hàn cười nhạo thành tiếng, nếu hắn đã không nể mặt mũi thì Mộ Hàn đây cũng không chút lưu tình.
Lần này hắn vừa nói ra những lời này. Chẳng những vừa nghe được thì các tộc nhân Mộ gia trợn mắt há hốc mồm, mọi người chung quanh cũng đều là ngạc nhiên không thôi, Tộc trưởng Mộ gia, mấy vị trưởng lão Vũ Hóa Cảnh, mấy vị cao thủ Không Cốc Cảnh tất cả đều ở chỗ này. Thế mà hậu bối dĩ nhiên còn dám nói như vậy, có phần quá mức liều lĩnh .
Tiểu gia hỏa này thật sự là có dũng khí, không nghĩ tới Mộ gia lại xuất hiện ra thiên tài như vậy ! Hùng Bằng vẻ mặt cảm khái, đối với Mộ Hàn lại bắt đầu càng thêm tán thưởng, trong lòng lại không có chút gì là thiện ý. Quả nhiên, nghe được hắn nói những lời này, trên mặt đám người Mộ Thanh Sơn và Mộ Huyền Vũ càng là sa sầm không thôi.
– Càn rỡ!
Mộ Tinh Hà cũng là tức giận đến toàn thân phát run
– Mộ Tinh Hàn, ngươi đã không có chút xíu lòng ăn năn, vậy ta đây liền bắt giữ ngươi lại rồi lấy tộc quy để xử phạt thật nặng!
Đang khi nói chuyện, Mộ Tinh Hà đã bắn mạnh về hướng đối diện. Đám người Mộ Thanh Sơn cũng không ngăn cản, hiển nhiên là chấp nhận hành động này của hắn..
Chỉ trong nháy mắt bước nhảy vọt qua không gian gần hai mươi thước, mười ngón tay của Mộ Tinh Hà giơ lên.
– Xoẹt! Xoẹt. . .
Trong thời gian không đủ một giây, bên trong lại có mấy trăm đạo kiếm khí bắn ra kịch liệt từ các chỉ ngón tay, chúng bay ra như đàn châu chấu phô thiên cái địa bắn về hướng Mộ Hàn. Nơi nào chúng đi qua, cả vùng không gian mấy thước giống bị kiếm khí chém thành vô số mảnh nhỏ, tiếng rít chói tai vang vọng cả Hắc Ma Điện.